3

90 6 0
                                    

Ricky cực kì ghét ăn cay, một phần cậu bị ứng với đồ cay. Ngược lại với cậu là Zhang Hao. Cậu cũng nhiều lần thắc mắc về xuất thân của cậu. Cậu và anh đều là người Trung qua bên Hàn định cư, song Zhang Hao lại ăn cay rất giỏi, cậu thì bị dị ứng với đồ cay, chỉ cần nghe mùi ớt hay tiêu thì cậu đều cảm thấy nóng và ngứa, đặc biệt là ở phần đầu. Vậy mà hôm nay ông anh trời đánh lại nổi cơn thèm hương vị quê hương, muốn đi ăn lẩu Tứ Xuyên. Ricky cũng đồng ý nhưng nội tâm cậu đang lo lắng. Hy vọng quán có sữa dâu để cậu uống thay ăn.

Mất không lâu để họ tới quán. Quán trang trí theo hơi hướng gia đình, mang đến cho khách hàng một cảm giác ấm áp làm Ricky nhớ tới ngôi nhà nơi cậu từng sống. Có lẽ bây giờ ngôi nhà vẫn còn nhưng chắc người...

Ricky cứ trôi theo dòng suy nghĩ mãi đến khi Jeonghyeon chạm vào vai cậu thì cậu bỗng giật mình. Anh không nói gì và cứ lẳng lặng đi tiếp. Cậu cũng đi theo sau anh vào bàn ăn. 

Một nồi lẩu tuy nghi ngút khói nhưng trên mặt là những lớp dầu màu đỏ và những trái ớt vẫn còn nguyên nổi trên đó. Zhang Hao nhìn nổi lẩu với ánh mắt sáng rực. Nhanh tay chụp vài tấm hình. Dù tỏ ra hào hứng nhưng bên cạnh đó anh vẫn nhớ Ricky không ăn được nên đã kêu thêm một phần đồ ăn riêng cho Ricky.

Sau bữa ăn, hai anh em người Trung nói phải về sớm vì họ còn nhiều việc phải làm ở nhà, còn Hanbin và Jeonghyeon thì thanh toán rồi cùng nhau đến ngoài rìa thành phố. Ánh mắt của họ bỗng thay đổi từ khi hai anh em về. Có lẽ họ đang giấu chuyện gì đó.

Trên đường đi, Hanbin bỗng lên tiếng

-Jeonghyeon, mày đã tìm ra tung tích của vụ việc năm đó chưa?

-Đã 4 năm kể từ ngày mày gia nhập tổ chức và điều tra vụ án này trong âm thầm.

-Mọi thứ cứ lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn. Điều tra, có manh mối, bế tắc. Tao cũng nhiều lần muốn từ bỏ. 

Nói đến đoạn thì Jeongyeon lại ngập ngừng. anh nhớ như in hình bóng đó. Hình bóng đó bỗng vụt qua đầu anh, lúc anh tới thì chỉ còn lại đống hoang tàn và một tấm ảnh gia đình 4 người. Một cảnh tưởng rất khó diễn tả. Mọi đồ đạc đều rối tung lên, những bức ảnh về một gia đình cũng bị xé rách thành từng mảnh vụn. Ngay cả một người cứng cỏi như anh cũng cảm thấy lạnh người. 

Anh giật mình quay về hiện tại. Bình tĩnh đáp

-Dù là ai thì tao cũng sẽ tìm ra.

Giọng nói của anh không còn lạnh lùng mà là một sự quyết tâm pha vào đó là sự hận thù.

🎵SERENADE🎵Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ