Chương 2

217 25 9
                                    

Diệp Xử Nữ mở to mắt kinh ngạc nhìn mấy dòng bình luận. Những con chữ vô tri nhảy múa trước mặt cô như trêu ngươi. Mấy cái fanpage chưa đủ rắc rối hay sao mà còn có thêm một Kỷ Bạch Dương ngứa đòn thêm dầu vào lửa nữa?

" Đúng là trời sinh một cặp. Tính khí cũng hoà hợp một cách hoàn hảo."

Cái gì gọi là hợp một cách hoàn hảo? Vương Song Tử nằm trên sofa nghe thấy cô em Xử Nữ rít qua kẽ răng, lầm bầm mắng Kỷ Bạch Dương. Không bao lâu sau, cô em đã mất kiên nhẫn gọi điện định bụng mắng người nọ một cách không khoan nhượng. Nhưng Kỷ Bạch Dương không nghe máy! Song Tử tự cảm thán, tên ranh con Bạch Dương, rõ ràng biết Xử Nữ sẽ nổi điên lên nhưng vẫn không ngừng chọc giận nó!

Uỵch một cái, tầm mắt của cả Song Tử và Xử Nữ đều đồng loạt chuyển về phía chân cầu thang. Triệu Nhân Mã ngã sõng soài trên sàn nhà, nhăn nhó như khỉ ăn ớt, biểu cảm chân thực sống động, mãi vẫn chưa chịu đứng dậy. Diệp Xử Nữ nén cười nhảy ra khỏi sofa, chạy tới chỗ cậu:

- Nhân Mã, trong nhà không có ếch.

Vẻ mặt quạu thường ngày của Nhân Mã biến thành quạu gấp đôi. Có lẽ là thẹn quá hoá giận, thành ra hai hàng chân mày nhăn tít lại. Ngã thôi mà, ai mà chẳng từng ngã, có gì đáng xấu hổ đâu?

- Chị không định đỡ em dậy à?

Xử Nữ không kìm chế được, cười khanh khách thành tiếng, chìa tay cho Nhân Mã bám. Đứng dậy được rồi, rõ là cậu chàng vẫn nhăn nhó, chẳng biết là vì đau hay vì quê. Cũng không thèm ngồi lại chuyện trò với ông anh bà chị, cậu bước thẳng về phía cửa. Vương Song Tử gọi với ra:

- Chú em đi đâu đấy?

Triệu Nhân Mã sững lại như kiểu nãy giờ không hề biết đến sự tồn tại của người kia. Đôi mắt của Diệp Xử Nữ cũng cùng chí hướng đặt lên Nhân Mã.

- Em tới kí túc xá đưa Triệu Song Ngư với Chu Cự Giải về đây.

Xử Nữ à lên một tiếng khoa trương. Song Tử cũng ngồi dậy, lơ đãng gật gật đầu. Phải rồi, mấy đứa sinh viên năm nhất sẽ dọn cả về đây ở cùng anh chị...

- Thế còn Lý Sư Tử? Không đón nó luôn à?

- Nó có chân mà anh?

-...

Thái độ phân biệt đối xử của Triệu Nhân Mã khiến cho hai anh chị kia nhất thời hơi ngáo. Cảm giác như hai người vẫn chưa có ý định rời mắt khỏi mình, cậu liền bắt đầu thanh minh:

- Phiền chết đi được...

-...

- Nhưng hai đứa kia đã nhắn tin năn nỉ em...

- Ừ...

- Em là nể tình cho nên mới...

- Anh chị đâu có bảo gì mày? Lượn, lượn đi, đón hai con bé về đây...

Mặt liệt Triệu Nhân Mã biến mất còn nhanh hơn cả một cơn gió. Diệp Xử Nữ cười cười nhìn ông anh biểu cảm phong phú trước mặt, lại âm thầm so sánh với đệ nhất không cảm xúc vừa mới biến mất kia. Còn cả cái tên nhăn nhăn nhở nhở nào đó nữa...

[ FANFICTION 12 CHÒM SAO]  LƯU NIÊNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ