Chương 2

517 63 7
                                    




Mới đó trời đã ngả về chiều, cả vùng biển nhuộm thành một mảng hoàng hôn màu đỏ. Lý Liên Hoa chậm rãi bước từng bước dọc bờ biển, thỉnh thoảng dang tay hít thở. Địch Phi Thanh đi phía sau, im lặng không nói.

Lý Liên Hoa như nhớ ra cái gì đột nhiên chạy lại, thò tay vào ngực áo người nọ tìm tìm, tìm ra được gói kẹo thì cho ngay vào miệng một viên, lại nhét vào miệng Địch Phi Thanh một viên, vui vẻ lẩm nhẩm khúc nhạc nào đó không rõ.

Địch Phi Thanh nheo mắt nhìn người đi phía trước, hắn cho dù là Lý Tương Di, Lý Liên Hoa hay Lý Liên Hoa mất trí nhớ thì vẫn thích nhất là kẹo. Địch Phi Thanh cười cười, làm sao một cao thủ đứng đầu thiên hạ lại có sở thích trẻ con như vậy, trẻ con đứa nào chẳng thích kẹo, nhưng Lý Tương Di hai mươi tuổi còn thích kẹo, cho đến Lý Liên Hoa bây giờ đã ngoài ba mươi vẫn thích kẹo thì quả là kì quái.

Lý Liên Hoa đang đi thì bỗng dừng lại ngồi xổm xuống đất, dọa Địch Phi Thanh tưởng hắn sắp ngất nữa rồi.

- Sao thế, không khe à, đau hay lnh hay mt?

Địch Phi Thanh đỡ Lý Liên Hoa đứng dậy, đưa tay sờ sờ trán hắn, có chút khẩn trương. Lý Liên Hoa vậy mà nhả ra hai chữ:

- Ta đói.

Địch Phi Thanh chợt nhớ ra Lý Liên Hoa cả ngày ham vui chạy tới chạy lui xem náo nhiệt, bát mỳ ăn từ trưa sớm đã tiêu hóa hết. Địch Phi Thanh cười cười cúi người bế hắn lên, tính dùng khinh công bay nhanh về nhà, thì lại nghe hắn hấp tấp nói.

- A, Địch mt than đng bay, ta mun xem hoàng hôn.

Địch Phi Thanh đáp ứng ừ một tiếng, chậm rãi tha hắn về. Lý Liên Hoa nhìn bên này một chút lại quay sang bên kia một chút, thở dài.

- Ta nói này, sao ngươi c bế ta mãi thế? Có th ging như tiu t mt trng cõng ta cũng được mà.

Địch Phi Thanh thản nhiên đáp:

- Ta cm thy cõng không thoi mái.

Lý Liên Hoa nói chậm rì:

- Nhưng thế này nh hưởng tm nhìn lm.

Địch Phi Thanh không hiểu:

- nh hưởng tm nhìn gì ch?

Lý Liên Hoa nhìn nhìn hắn:

- Là b ngươi cn tr tm nhìn đy, ta ch thy mi mt ngươi là rõ ràng nht thôi.

Địch Phi Thanh bật cười:

- Ta cm thy như vy cũng tt mà.

Lý Liên Hoa câm như hến, dán mắt về phía xa nơi mặt trời chỉ còn là một mảnh màu đỏ nho nhỏ, hắn rất muốn gạt phắt đầu người nọ sang một bên để tầm nhìn rộng hơn nhưng không dám, trong lòng thầm rầu rĩ, làm sao mà được chứ.

[Liên Hoa Lâu] Hoa sen nở rộ [Fanfic][Đồng nhân]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ