Vết xe đổ - Chap 2

1.3K 84 2
                                    

Hoseok ngỡ là nó đã đồng ý, nhe răng cười tít mắt. Nhưng vừa tiến đến gần anh ta, nó đã túm cổ áo anh ta kéo xuống, trừng mắt đe doạ:


- Anh thử làm phiền tôi lần nữa xem...


Nhưng lần này anh không hoảng, có vẻ như anh đã dần thích nghi với thái độ hung hăng của nó, anh nhẹ nhàng xoa đầu nó - nó thật sự thấp hơn anh ta tận hơn một cái đầu:


- Này cô bé, em thừa biết là em không làm gì nổi tôi mà.


Thôi bỏ đi, nó cũng không cần phải chấp anh ta làm gì. Nó bỏ tay khỏi cổ áo anh ta toan bước đi. Nhưng anh ta đã kịp nắm lấy tay nó, đoạn cúi xuống sát mặt nó, thở mạnh vào gương mặt đã bị tuyết làm cho đỏ lên của nó:


- Em thật sự...không rung động vì tôi sao?


- Đồ điên - Nó gắt. Mặt nó lại đỏ thêm lên. Nó giật tay ra khỏi tay anh ta, trừng mắt nhìn rồi bỏ đi.


- Cũng được thôi – Giọng tên rắc rối lại vang lên – Bây giờ trong trường không còn ai nữa. Nếu em muốn về nhà chắc phải đi nhờ xe tôi đấy.

Nó dừng lại, nhưng im lặng. Hoseok tiếp:


- Xe của em, anh xin lỗi nhưng nó đã bị thủng lốp rồi.


Nó choáng váng. Cái con người kia, có thật sự là con người không vậy, thậm chí còn nghĩ ra cả thủ đoạn này sao? Chết mất. Mắt nó đỏ lên như sắp khóc. Nhưng nó vẫn bước tiếp.


- Quanh đây hình như không có quán sửa xe nào cả phải không ta? – Hoseok giả vờ nói bâng quơ...


Mặc kệ, nó không thèm nghe anh ta.


*********


- Gì chứ, thủng thật sao? - Nó nhăn mặt - Thiệt bực bội quá mà. Hôm nay là ngày gì mà xui đến mức này?


- Này cô gái...


Không quay mặt lại nó cũng biết là ai đang nói.


- Em không muốn đi xe của tôi sao?


- Đi chiếc xe hơi bóng loáng của anh ấy à? - Nó chu môi trả lời.


- Nếu em không muốn...


Nó ngắt lời, đứng thẳng người lên:


- Tôi tự về được.


- Được thôi – Anh cười khẩy – Dù sao thì nhà em cũng chỉ cách trường có 8km thôi mà...

Vết xe đổ {J-Hope BTS} - Long imagineNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ