Chương 4

243 44 0
                                    

Mỗi một người lớn lên đều phải trải qua nhiều giai đoạn phát triển từ thuở sơ sinh cho đến lúc già cỗi rồi chết đi, bất kể là sức khỏe thể chất hay tinh thần. Đối với họ, quãng thời gian chứa đựng đầy niềm vui, vô lo vô nghĩ, khoảnh khắc mà ở đó tồn tại những nụ cười hồn nhiên, tâm hồn và trái tim thuần khiết nhất nên là một quá khứ thuộc về tuổi thơ. 

Có những đứa trẻ may mắn từng được sống trong tuổi thơ trọn vẹn, lấy tuổi thơ ấy làm nguồn động lực, tiếp sức cho bước chân ngày càng vững chắc trên con đường trưởng thành, được tuổi thơ chữa lành một đời. Nhưng cũng có những đứa trẻ kém phần may mắn, chúng phải dùng một đời để chữa lành tuổi thơ, quên đi quá khứ đầy đau thương và phiền muộn.

Phải chăng, anh cũng là một trong những đứa trẻ kém phần may mắn ấy? Anh ẩn mình trong góc tối sâu thẳm, cố gắng vùi lấp nỗi đau thương bị bỏ rơi, để rồi lãng quên cả một tuổi thơ mà ở đó có một cậu nhóc anh từng hết lòng yêu thương.

Dẫu trái tim chứa đựng vô vàn nỗi nhớ thương là thế, Hinata vẫn không để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến trận đấu. Cậu hiểu rất rõ tầm quan trọng của trận đấu này đối với đàn anh năm cuối cấp, kể cả bản thân cậu - một đứa nhóc say mê bóng chuyền.

Hinata tạm để lại những phiền muộn sầu não sau lưng, lối chơi năng động cùng tốc độ, sức bật nhảy khiến nhiều người kinh ngạc, cậu phô diễn các kỹ năng bản thân rèn luyện được, phối hợp ăn ý với đồng đội, thầm phản bác lại sự ám chỉ kém cỏi của Atsumu.

Trận đấu kết thúc với phần thắng chung cuộc 2-1 nghiêng về trường cao trung Karasuno, tỉnh Miyagi - nơi Hinata đang theo học. Thành viên hai đội ai nấy đều mệt nhừ người, sức lực hao hụt đáng kể. Trước khi chào sân và gửi lời cảm ơn đến khán giả cổ vũ trên khán đài, Atsumu đã cất giọng gọi cậu.

_Này, nhóc lùn tóc cam!

Hinata mệt nhọc ngoảnh đầu lại theo hướng âm thanh phát ra.

_Vâng?

Atsumu đã ấn tượng với phong cách chơi bóng chuyền của cậu, anh dang cánh tay, chỉ ngón tay trỏ về phía cậu.

_Hinata Shouyou, một ngày nào đó, chính anh sẽ là người chuyền bóng cho cậu. Nhưng trước khi điều đó xảy ra, anh sẽ đánh bại cậu ở những mùa giải tới, tốt nhất là cậu nên chuẩn bị sớm đi.

Hinata ngơ ngác đứng nhìn anh vừa xoay lưng đi vừa cãi nhau với người em trai song sinh. Osamu ngoảnh lại nhìn cậu, khẽ đưa bàn tay vẫy nhẹ. Osamu vẫn còn nhớ cậu sao?

_Tập trung!

Giọng đội trưởng Daichi cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Hai đội cùng cúi người cảm ơn những khán giả, đội cổ vũ nhiệt tình trên khán đài rồi rời khỏi sân đấu, tiến về khu vực để đồ được chỉ định.

Sau khi thay xong trang phục, Hinata xin phép đội trưởng ra ngoài một chút, cậu muốn gặp vài người bạn nhưng thực ra là cậu muốn thử đi tìm gặp Atsumu.

_Hinata?

Hinata đáp lại chàng trai tóc xám.

_Anh Osamu. Vừa hay em có chuyện muốn hỏi.

|AtsuHina| Hẹn gặp lại em vào những ngày đầu hạNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ