Chương 16 ( Đại tiểu thư hôm nay tâm trạng không tốt sao)

1.4K 50 8
                                    

 Sau ngày Quốc khánh, Thần Hi rõ ràng trở nên bận rộn.

  "Em hãy nói một chút về em và Nhan Đà, hai người xuất sắc như vậy, tại sao một cái lời mời mà cũng không nhận được a?"

  Giáo sư Trần Doanh tỏ ra chán nản khi đề cập đến vấn đề này: "Đáng lẽ các em đã có cơ hội thực tập sớm, nhưng bây giờ có vẻ như các em phải đợi đến khi tốt nghiệp."

  Thần Hi và Nhân Đà nhìn nhau, sau đó đứng trước bàn với lương tâm cắn rứt nghe để gia sư nói.

  Trên thực tế, không phải hai người bọn họ không có lời mời, ngược lại rất nhiều tiền bối lần trước đến đều đã lén lút liên hệ, hỏi bọn họ có ý định tới thực tập trước hay không.

  Thần Hi muốn trở thành một ngôi sao lớn, Nhan Đà  muốn ở lại trường, nên cả hai đều từ chối.

  Cả hai không dám nói với giáo sư về việc này.

  Cứ tưởng thế này là xong, ai biết sau mùa thu sẽ có sự dàn xếp.

  "Không, chuyện này ta không cam lòng, hai học trò của ta ưu tú như vậy, tại sao bọn họ không chọn?"

  Thần Hi đưa tay ra để nói lên ý kiến: "Em cần phải biết lý do."

  Học sinh của giáo sư không thể chịu nổi sự bất bình này.

  Nhan Đà  dùng khuỷu tay đẩy đẩy  Thần Hi,và đôi mắt cô ấy ra hiệu cho Thần Hi ý định muốn ngăn Thần Hi lại.

  Nếu cuộc gọi này được thực hiện, nó sẽ được tiết lộ.

  "Lão sư, ngài đừng vội đuổi chúng ta đi." Thần Hi chớp chớp mắt, dùng ngón tay nhéo nhéo bắp đùi, hít một hơi, "Chúng ta muốn cùng ngươi ở lại thêm hai năm."

  Thần Hi đã thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình rằng nàng sẽ được bầu làm nữ diễn viên trong tương lai, và nàng đã suýt khóc khi thể hiện điều đó với giáo sư của mình.

  "Chúng em nhớ người rất nhiều."

  "thật sự?"

  Trần Doanh ngước mắt lên nhìn Thần Hi sau đó chuyển mắt sang Nhan  Đà  từ từ rút tay về điện thoại cố định.

  Nói thật, giáo sư cũng rất thích hai đứa trẻ ưu tú này.

  Đặc biệt là khi Trần Doanh lần đầu tiên dẫn dắt một sinh viên tốt nghiệp trong năm nay, cảm xúc của giáo sư đối với Thần Hi và Nhan  Đà chắc chắn sẽ khác với cảm xúc của những sinh viên tương lai.

  Hai người gật đầu khẳng định, biểu thị ngầm hiểu đã chia sẻ sáu năm, đồng thanh nói:

  "thật sự!"

     Thật hơn cả kim cương.

  "Chỉ biết nói những lời hay" Trần Doanh cười trong hai phút với khuôn mặt trống rỗng.

  "Không muốn đi thì không đi."

  Trần Doanh bảo hai người tìm một chỗ ngồi, "Thực sự là không được, sắp tốt nghiệp giáo sự sẽ tìm cho các em một chỗ."

[[ BHTT-EDIT- Hoàn]] Cô Ấy Đã Cho Quá NhiềuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ