1 - nice to meet you.

344 37 2
                                    

Taeyong rất ghét mưa.

Mưa xuống, nước đọng đường trơn, đi mấy bước là giày đã lấm bẩn. Mưa xuống, mùi mưa hòa cùng mùi đất xộc vào khoang mũi, khó chịu biết bao. Mưa xuống, đất trời chuyển một màu u ám không tên, lòng người cũng theo đó mà nặng nề đến lạ. Mưa xuống, người ta phải đi tìm chỗ trú nếu không muốn bị ướt.

Taeyong ghét mưa, lại càng ghét mưa tại con ngõ vắng phía sau trường học. Từ hạt nhỏ đến hạt lớn, từ lưa thưa cho đến khi ào ào không dứt. Mưa rơi trên tóc, trên mặt, trên miệng vết thương vẫn còn dính chút máu, trên áo đồng phục đã lấm lem bùn đất. Bụng đau nhói, chỉ hô hấp thôi cũng thấy đau, hình như vừa nãy bị ai đó đạp phải.

Taeyong co ro nằm nép vào một bên tường, sức lực như bị rút cạn, yên lặng nhìn trang giấy từ từ bị nước mưa thấm ướt. Cặp sách đã sờn cũ bị vứt cạnh thùng rác, sách vở bay lả tả khắp nơi, chữ trên giấy vì ngấm nước mưa, mờ nhòe rồi vụn nát, giống như cuộc đời của cậu vậy.

Mi mắt Taeyong nặng dần, tai thì ù đi. Cậu mơ hồ nghe thấy rất nhiều âm thanh. Có tiếng quát tháo của bố, tiếng chai thủy tinh va vào cạnh bàn, tiếng da thịt đập vào da thịt, tiếng khóc đầy đau đớn của mẹ, tiếng can ngăn của bà nội... Tất cả hòa với tiếng mưa chui vào màng nhĩ, đầu Taeyong càng lúc càng đau.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, tóc Taeyong ướt đẫm dính bết vào trán, đồng phục mặc trên người cũng chẳng khá hơn, ẩm ướt khó chịu. Cậu cố sức cuộn tròn người lại, vùi mặt vào hai bàn tay chi chít vết xước đỏ ửng, có vết còn rớm máu.

Vậy nên Taeyong không nhìn thấy sợi chỉ đỏ vẫn luôn tĩnh lặng quấn quanh ngón áp út, dưới cơn mưa giống như có sức sống, từng chút từng chút một dài ra, níu lấy một đầu sợi chỉ đỏ khác, hòa làm một thể.

Một chiếc ô từ đâu xuất hiện, thay Taeyong chắn hết mọi âm thanh vẫn luôn quanh quẩn bên tai, chỉ còn tiếng lộp bộp của mưa khi va vào tán ô. Cậu hé mắt ra nhìn. Trên đầu có chiếc ô đen dày, mơ hồ che hết toàn bộ ánh sáng yếu ớt của buổi chiều mưa nặng hạt nhưng vẫn đủ để cậu thấy rõ gương mặt của người đang che cho mình. Mái tóc nhuộm nâu highlight vàng, khóe môi mím chặt lộ ra hai hõm hơi sâu bên má, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Taeyong không chút ngại ngần, trong mắt là tò mò và ngạc nhiên đan xen lẫn lộn.

Taeyong biết người này.

Jung Jaehyun của khu A. Cậu út của tập đoàn tài chính nào đó thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trên tivi mà Taeyong đã quên tên.

Trường của Taeyong chia làm hai khu phân biệt cách nhau một hàng rào sắt cao tầm hai mét. Khu A dành cho những con ông cháu cha, là người thừa kế của công ty này tập đoàn nọ, gia đình vừa có tiền vừa có quyền. Cơ sở vật chất xếp hạng đầu toàn thành phố, chất lượng giáo viên cũng thuộc hàng khủng, đa số đều tốt nghiệp từ các trường đại học nổi tiếng.

Đối lập với khu A là khu B. Học sinh ở khu B có đến hai phần ba là con em gia đình có điều kiện bình thường nhưng khả năng học tập thuộc hàng khá giỏi, một phần ba còn lại là con ông cháu cha nhưng chơi bời lêu lổng, không đủ khả năng đỗ vào khu A. Cơ sở vật chất bình thường, chất lượng giáo viên cũng bình thường. Việc duy nhất họ quan tâm là lên lớp giảng cho xong bài, sau đó về phòng giáo viên nỗ lực để được chuyển sang khu A giảng dạy.

jaeyong - fate / định mệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ