Chương 7: Rượu và Trà Hoa Anh Đào - Hiện Tại

173 24 2
                                    

Draco bắt chéo chân và nhìn qua ban công xuống thành phố bên dưới.

Dù còn sớm nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy sự hối hả và nhộn nhịp của dòng người bên dưới, sự kết hợp giữa khách du lịch và người dân địa phương. Anh nghe thấy một tiếng rít nhẹ của cánh cửa mở phía sau mình và anh cầm cái hộp màu trắng trên chiếc bàn nhỏ lên, nâng nó lên không trung như một lễ vật.

Anh không thể không mỉm cười trước tiếng thở hổn hển đầy phấn khích của Granger.

"Beignet!" cô kêu lên, xuất hiện bên cạnh anh để lấy một miếng bánh từ trong hộp. "Anh mua beignet lúc nào vậy?"

"Lúc tôi ra ngoài uống cà phê," anh trả lời, làm ra vẻ nhấp một ngụm từ cốc của mình.

Cô cầm miếng bánh beignet lớn nhất trong tay, tay còn lại đặt bên dưới để hứng những mảnh vụn rơi. "Ủa, anh uống cà phê lúc nào?"

"Lúc tôi ra ngoài mua beignet."

Lắc đầu, cô ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh anh. "Đáng lẽ tôi phải biết anh sẽ trả lời như vậy. Tôi ngạc nhiên vì anh lại mua cà phê khi chúng ta có trà ở đây. Nhân dịp gì vậy?"

"À... không có lý do cụ thể nào cả," anh nói dối, đặt cái hộp xuống. Chỉ là đạt được cơn cực khoái mạnh mẽ nhất trong đời khi nhìn thấy em đêm qua và bây giờ tôi gần như không thể nhìn thẳng vào mắt em vì tôi cảm thấy quá tội lỗi.

Chưa kể rằng anh đã không ngủ ngon trong suốt chuyến đi này và việc tăng cường thêm caffeine là vô cùng cần thiết.

Cô cắn một miếng bánh, đường và bột rơi ra khắp nơi, nhưng nhìn cô, cô không quan tâm gì. Đôi vai cô rung lên trong hạnh phúc sau mỗi miếng cắn. Cô mở miệng định cắn thêm một miếng nữa, nhưng nó nhanh chóng chuyển thành một cái ngáp dài mà cô cố gắng kìm nén.

"Tôi làm cô chán à?" anh trêu chọc. Phản ứng của cô khiến anh cũng muốn thử một lần. Anh chọn cho mình một miếng bánh và cắn thử. Nó gần như quá ngọt cho buổi sáng, nhưng nó giúp bù đắp vị đắng trong ly cà phê đen của anh.

"Không, xin lỗi! Tối qua tôi thức khuya và bây giờ tôi hơi mệt."

Ký ức về cái ấy hồng hào và cặp đùi run rẩy của cô khiến anh ngạc nhiên và anh nghẹn ngào khi hít vào.

"Anh có ổn không?" cô hỏi, lông mày nhíu lại lo lắng.

Anh ho liên tục, vỗ nhẹ vào ngực trong khi cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh. "Đường," anh thở khò khè, chỉ vào miếng bánh beignet trên tay. "Chỉ vì đường thôi."

"Ồ. Anh nên cẩn thận hơn. Tôi không muốn anh chết trước khi có thể anh dũng cứu mạng tôi khỏi một mối đe dọa vô hình," cô châm biếm.

Sau khi đã có thể bình tĩnh lại, anh đùa. "Tôi hầu như không sợ Demiguise(*); chúng là động vật ăn cỏ."
【(*) sinh vật huyền bí có khả năng vô hình và nhìn thấy trước tương lai.

"Tôi không nghĩ nó sẽ ăn thịt tôi!"

"Tôi không biết, cơ thể cô toàn là đường. Cô sẽ là một bữa ăn hấp dẫn đối với bất kỳ ai," anh nói thái độ chắc chắn, chỉ về phía cô.

[Dramione] Who I Was With You - by Curly_KayNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ