8.

116 13 2
                                    

“Em không thể nào chịu được nữa!” Minghao bùng nổ, đập mạnh cuốn sách Lịch sử Mĩ thuật lên bàn bếp.

Soonyoung và Jihoon giật bắn mình khỏi cái ghế sofa trong phòng khách, ngước nhìn lên hết sức kinh ngạc khi Minghao bỗng dưng phát khùng.

Ba người họ đã học hành chăm chỉ cho kỳ thi giữa kỳ cả ngày hôm nay, cũng là lần duy nhất cả lũ tận dụng đúng cách ngày trường cho nghỉ để ôn bài. Jihoon đã nhai đi nhai lại tầm quan trọng của bài thi giữa kì cho cả bọn nghe, dù gì thì đấy cũng là yếu tố quyết định việc rồi liệu họ có thể học hành cho tử tế trong phần còn lại của học kì hay không. Soonyoung phải bị sạc cho một trận rồi mới chịu đọc lai vở ghi chép của mình, trong khi đó Minghao ngoan ngoãn ngồi xuống xem qua đống giáo trình Lịch sử Mĩ thuật của cậu. Là một sinh viên nghệ thuật, Minghao không quá bận tâm đến những bài kiểm tra thông thường, chủ yếu cậu chỉ cần nộp tranh và bản vẽ thôi, nên cậu cũng chẳng phàn nàn gì khi phải học thuộc mấy cái ghi chú này hết. Không như Soonyoung, người không ngừng kêu ca than vãn về tất cả mấy lớp Văn học mà hắn phải chuẩn bị.

“Thì đáng lẽ cậu nên học nhảy ấy,” Jihoon nói với hắn với giọng không chút thông cảm, và bởi vì câu nói ấy mà Soonyoung dằn dỗi dành nguyên ba mươi phút tiếp theo chỉ để giải thích lý do tại sao hắn học chuyên ngành Văn học và chỉ chọn Khiêu vũ là văn bằng hai lần thứ mười trong học kì này. Minghao đã cố hết sức lờ ổng đi để mà gắng nhớ lại cách phân tích một tác phẩm nghệ thuật sao cho đúng, nhưng chỉ bằng một cái liếc về phía chiếc ghế bành, cậu nhận thấy Jihoon đã bỏ mặc bài tập sáng tác của anh để lặng lẽ ngắm Soonyoung tầm xàm bá láp. Simp!

"Không thể chịu nổi cái gì cơ, Hạo?” Soonyoung lo lắng hỏi, “Có phải là đống vở ghi chép của em không? Em mệt với học hành lắm rồi đúng không? Anh yêu cầu tất cả chúng ta nghỉ một lát đã!”

Jihoon khịt mũi, "Tớ nghĩ chỉ là do bản thân cậu muốn vậy thôi, Soonie.”

"Tớ đang cố gắng bảo vệ sức khỏe của bạn bè tớ và cậu nói vậy ư!” Soonyoung phản biện kịch liệt, “Bắt bọn tớ và chính bản thân cậu học lâu như vậy thật là tàn nhẫn! Chúng ta cần được nghỉ ngơi!”

“Mới có một tiếng thôi mà Soonyoung,” Jihoon mặt không cảm xúc đáp lại.

“Một tiếng là quá dài!” Soonyoung la lên.

“Và cậu dành một nửa số thời gian đó lảm nhảm về chuyên ngành của cậu,” Jihoon phản bác.

"Đấy là do cậu tự khơi ra lúc cậu hỏi tớ mà,” Soonyoung chống trả, bắt đầu sấn sổ sang chỗ Jihoon.

Minghao ho một tiếng, “Quay lại với chuyện của em nào.”

Soonyoung và Jihoon im bặt giữa cuộc tranh luận căng thẳng một cách kỳ lạ của hai đứa, nhận ra rằng họ đã dựa khá gần vào nhau. Hai người lúng túng ngọ nguậy trong vài giây rồi Jihoon vội vàng lùi qua phía đối diện của cái ghế. Soonyoung xìu xuống trông thấy vì thất vọng trước khi quay lại với câu chuyện của đứa em. Thấy rằng hai ông anh cuối cùng cũng gỡ mình ra khỏi mớ bòng bong tình yêu của họ để mà chú ý tới cậu, Minghao tiếp tục.

“Em đang nói đến Junhui ấy, em không thể chịu nổi mấy lời khen của ảnh nữa!”

Soonyoung rên rỉ, "Lại chuyện này à?"

love isn't magicNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ