2.

249 25 0
                                    

Minghao ném ba lô lên chiếc ghế sofa cũ kĩ trong phòng khách, thở dài thườn thượt.

“Mấy anh sẽ không tin chuyện xảy ra lúc em ở nhà ăn trưa nay đâu,” cậu mở miệng nói, thu hút sự chú ý hai người còn lại đang ườn ra trong phòng.

"Vụ gì?" Jihoon càu nhàu trả lời từ cái ghế bành mà anh đang cuộn người xung quanh cái laptop của mình. Mặc dù đó rõ ràng chẳng phải một lời đáp nhiệt tình gì cho cam, nhưng Minghao đủ hiểu bạn cùng phòng của cậu để biết rằng một câu trả lời đã là tất cả hứng thú mà Jihoon có thể dành cho cậu khi mà anh đang bận làm nhạc trên máy tính rồi.

“Có ông nào cứ nhìn em miết!” Minghao kêu trời đầy bực tức.

"Nhìn í hả?" Soonyoung thích thú ngồi dậy từ sàn nhà, chỗ mà hắn đang nằm dang tay dang chân “Nhìn em kiểu gì cơ? Kiểu hứng thú? Tình tứ?... Hay kiểu hơi ghê ghê?”

“Kiểu mơ màng cơ,” Minghao nói toạc ra, mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sofa.

“Oooooh,” Soonyoung dài giọng trêu chọc, “em Hạo nhà ta đã có người hâm mộ rồi cơ, mà mới vào học được có một tháng thôi đấy nhớ.”

Minghao bĩu môi, “Em không muốn có người hâm mộ.”

“Nhưng hình như em vẫn có một người đấy thôi.” Jihoon nói, vẫn không hề rời mắt khỏi màn hình máy tính.

“Cậu ta dễ thương không?” Soonyoung hỏi tiếp, “trông cậu í như nào? Với em nghĩ người ta thích em đến mức độ nào rồi, trên thang từ 1 đến 10?”

“Ờm, em nghĩ phải tầm 11,” Minghao phàn nàn, “ánh mắt anh ta nhìn em giống như anh nhìn Jihoon hyung cái lúc ảnh đồng ý đọc lại xong chữa bài luận cho anh í.”

Mặt Soonyoung đỏ rần lên vì xấu hổ, trong khi đó Jihoon chỉ cười phá lên từ trên chiếc ghế bành.

“Thế về cơ bản là cực kì mết rồi.” Jihoon đùa.

Minghao mỉm cười trước ý trêu chọc trong câu trả lời của Jihoon.

“Em chưa trả lời câu hỏi của anh, cậu ta trông như thế nào?” Soonyoung mè nheo, cố gắng lái câu chuyện sang hướng khác.

“Trông ngốc chết đi được,” Minghao đáp ngay, mặt không cảm xúc, “cơ mà thật ra,” cậu hít một hơi sâu trước khi trả lời thật lòng.

“Em không biết nữa, anh ấy trông có vẻ khá cao, tóc thì chắc dài tầm tóc Jihoon hyung nhưng màu nâu sáng hơn tí. Và trông ảnh giống kiểu người… hơi dễ bị kích động? Anh ấy nói chuyện với bạn ảnh, rõ ràng là về em, vì trước đấy họ cứ ngó em quài, xong rồi ảnh bắt đầu có vẻ quá khích đến nỗi còn bị nhắc là phải dừng lại nghỉ lấy hơi. Ảnh làm em nhớ tới Soonyoung hyung lúc anh nghĩ ra mấy động tác hay ho để thêm vào vũ đạo í.”

“Oooooh, là kì kì kiểu cấu tạo não khác người thường í hả?” Soonyoung hào hứng hỏi lại khi nghĩ tới việc sắp có thêm đứa bạn y như mình.

“Có thể,” Minghao đáp, “nhưng em mới nhìn thấy người ta được có mười phút thôi mà, sao em biết được?”

Tới đây, Jihoon gật gù đồng ý với Minghao, tốt nhất là không nên đánh giá ai đó khi chưa biết rõ về họ.

love isn't magicNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ