- Jeon JungKook, em càng ngày càng ngang ngược!
Kim TaeHyung tức giận đến đỏ bừng mặt, hắn lớn tiếng với cậu như để tuôn trào hết cảm xúc tiêu cực dồn nén trong tâm can.
- Phải, em chính là xấu tính như thế đó!
Jeon JungKook cũng không thua hắn, liền đứng dậy lớn tiếng với đối phương.
- Là em trẻ con, em cố chấp, cái gì em cũng chấp nhặt với anh, cái gì cũng muốn làm khó anh. Làm người yêu em, anh có thấy mệt không hả?
Cậu không muốn khóc, nhưng dường như những tiếng gào thét không thể bộc bạch hết cơn thủy triều trong lòng, nó liền lấy nước mắt cậu là nơi giải tỏa hết bức bối trong tâm can. JungKook gào thét trong nước mắt, giọng cũng dần lạc đi vì nghẹn ngào.
- Nếu anh cảm giác không chịu được en nữa thì..hức..thì chia tay đi! Em sẽ giải thoát cho anh!
Cậu không muốn khóc, lại càng không muốn mất anh. Nhưng bản thân cậu cái gì cũng không tốt, không có tài năng gì nổi bật, tính khí lại khó chiều, cáu kỉnh. Jeon JungKook làm sao lại không biết, vì yêu cậu mà anh chịu khổ thế nào chứ. Lúc nào cũng bị ảnh hưởng bởi tiêu cực của cậu, anh cũng quá áp lực rồi.
Cậu là người bình thường nhất trong những người bình thường.
Jeon JungKook lấy đâu ra tư cách mà xấu tính cơ chứ? Căn bản cậu không được phép xấu tính, bản thân không có gì tốt đẹp, lấy đâu ra điểm tựa cho cậu được xấu tính?
Đến xấu tính cậu cũng không được phép.
Jeon JungKook biết rõ, bản thân chẳng tốt đẹp gì, nhưng Kim TaeHyung vẫn một lòng dung túng, hại cậu không thể không bộc lộ hết tính cách của mình.
Chỉ có điều là anh dung túng quá độ, giờ đến chính cậu cũng không thể nhận ra chính mình nữa rồi. Đến chính cậu còn chán ghét bản thân mình, Kim TaeHyung sao mà chịu được chứ?
- Em biết mình nói gì không? Lời chia tay mà cũng có thể dễ dàng nói ra như vậy?
Kim TaeHyung ngớ người, trước giờ dù có cãi nhau, cả hai cũng đều chưa bao giờ buông lời kết thúc. Vậy mà bây giờ Jeon JungKook với đôi mắt ướt đẫm nước mắt, lại nói chia tay với anh. Kim TaeHyung thấy mắt mình nóng dần lên.
Anh đã làm gì sai cơ chứ? Người chịu đủ mọi tầng tiêu cực của cậu là anh, người luôn phải hạ cái tôi của mình để dỗ dành cậu cũng là anh. Vậy mà cái từ " chia tay " cấm kị ấy anh chưa từng dám nghĩ đến, Jeon JungKook lại có thể thốt lên một cách dễ dàng như vậy. Kim TaeHyung chưa bao giờ nghĩ, mọi tình cảm của mình lại bị cậu coi như một thứ rẻ rúng mà dễ dàng vứt bỏ.
- Phải! Chia tay đi, anh sẽ không phải chịu đựng một kẻ tầm thường như em nữa!
Điều mà cậu không mong muốn nhất đã xảy ra, hai mắt anh đỏ ngầu, nước mắt Kim TaeHyung rơi xuống. Anh có vẻ vẫn còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại nghẹn ngào đến lạc cả giọng. Không thể nói được, anh đành bất lực ngậm ngùi quay người bỏ đi, bỏ lại Jeon JungKook với mớ hỗn độn không thể dọn dẹp.
Jeon JungKook nhìn theo bóng lưng khuất dần của anh, ngã sụp xuống. Ngày hôm nay quá mức đau đớn cho trái tim nhỏ của cậu rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Kim Kim Koo Koo
Short StoryNhững mẩu chuyện nhỏ đáng yêu của đôi trẻ ( ◜‿◝ )♡ Note: Chỉ là những mẩu chuyện nhỏ, không có bối cảnh cụ thể, đều xoay quanh hai anh bé.