5 (1)

1.8K 159 5
                                    


5.

Cuối cùng La Tu Cơ cũng về tới nhà, thời gian phóng túng ngắn ngủi của cả ba cũng phải kết thúc.

Hoàng Nhân Tuấn vẫn như trước đây, ban ngày cùng lão ôm ấp thân mật, buổi đêm nếu ông ta có nhu cầu thì dùng thuốc, dùng đồ chơi tự sướng như cũ, chỉ là những kích cỡ cũ đã không còn đủ để cậu thỏa mãn, cho dù đạt được cao trào thì cảm giác trống rỗng sau đó lại càng rõ rệt. Không có hơi ấm La Tại Dân Lý Đế Nỗ ôm cậu lúc ngủ, Hoàng Nhân Tuấn mỗi sáng thức dậy đều ngẩn ngơ thật lâu, rồi cười nhạo bản thân, lấy tay che mắt.

Vậy mà làm đến có tình cảm thật rồi.

Thậm chí khi đang thân mật với La Tu Cơ mà bị hai người kia bắt gặp, cậu cũng không tránh khỏi nảy sinh cảm giác chột dạ, đặc biệt là vẻ mặt muốn nói lại thôi xen lẫn không cam tâm của đối phương, trái tim cậu lại đau nhói khó chịu.

Hoàng Nhân Tuấn cuộn tròn lại trong vòng tay La Tu Cơ, cố tránh ánh mắt của bọn họ, kẻo trái tim lại dao động.

Cậu biết, bản thân đã thích hai người họ rồi.

Tình yêu là chướng ngại vật, thứ dư thừa nhất trên con đường trả thù. Nó ảnh hưởng đến quyết định của cậu, làm lung lay trái tim sắt đá của cậu, làm rối loạn kế hoạch của cậu.

La Tại Dân và Lý Đế Nỗ lẽ ra sẽ chỉ là hai quân cờ trọng yếu trong kế hoạch trả thù mà thôi, những điều khác đều là bất ngờ.

Cậu đã đánh giá quá cao bản thân. Hoàng Nhân Tuấn không nên nảy sinh tình cảm với bọn họ.

Vậy nên cậu vô cùng cẩn thận, tuân thủ kĩ càng quy chuẩn nữ tắc, luôn tránh né tiếp xúc riêng với hai người kia. Trong thời gian đầu, cậu cứ như một người vợ nhỏ thành thật, khiến bản thân cũng thấy nực cười.

Cứ thế ở chung lâu dài, cuối cùng cũng có lúc không chịu nổi nữa.

Vào một đêm khi La Tu Cơ đi dự tiệc, Hoàng Nhân Tuấn bị hai người kia kéo vào một góc, không thể trốn nổi, chỉ có thể bị bức ép đối mặt với bọn họ.

"Tại sao lại né bọn anh?"

Hoàng Nhân Tuấn nghe lời chất vấn của họ thì cúi đầu, một câu cũng không nói. Cậu không dám ngẩng đầu lên. Cậu sợ sẽ nhìn thấy gương mặt thất vọng, càng sợ nhìn thấy tình yêu trong mắt họ, cũng sợ rằng quyết tâm vĩnh viễn rời khỏi đây mình mãi mới gom được bị lung lay.

"Tôi không có gì để nói cả."

Cậu cố tỏ ra lạnh lùng, thoát khỏi cả hai, hít thở muốn ngẩng lên đối diện hai người nhưng lại khựng lại, quay sang bên khẽ cười.

Dù cho không có nhìn thẳng thì Hoàng Nhân Tuấn cũng thấy được sự đau khổ trên gương mặt của hai người kia, khiến trái tim cậu như bị bóp nghẹt. Nghe thấy tiếng La Tu Cơ gọi mình liền đi thẳng không ngoái đầu lại.

Khi bị lão ôm vào lòng, cậu khẽ hít vào, cố hết sức đè nén cảm xúc và hốc mắt đã nóng lên xuống. Tiềm thức và cơ thể cậu đang kháng cự lại cái ôm của lão. Hoàng Nhân Tuấn cắn chặt răng, chỉ trong chớp mắt, một giọt nước mắt như chất chứa sự bất lực, sự liều lĩnh, ngưng tụ nỗi buồn của cậu lặng lẽ rơi xuống, biến mất không dấu vết.

[Norenmin] [Trans | Shortfic] Phu nhân mã nãoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ