long lanh lấp lánh

465 34 6
                                    

Thuận Anh của Nguyên Vũ.

Cậu chẳng biết, những điều về cậu mà cậu cho là xấu xí, thì đối với tớ, tớ cũng chẳng rõ, chỉ là tớ chưa từng ghét bỏ mọi thứ về cậu.

"Đồ cận thị, ai gọi cho mày này."

Nguyên Vũ đang đọc dở trang sách, trả lời:

"Xem giúp tên ai đấy."

Cả đám toàn con trai mà đứa nào đứa nấy cũng ấp úng ngại ngùng như gái mới lớn, cậu hỏi lại:

"Tuấn Huy, là ai gọi tới?"

Nghe Tuấn Huy xì xầm cách nói chuyện của cậu như đại ca, nó đáp:

"Tên gì tự coi đi, tụi tao không tiện nói."

Thật muốn đấm cho mỗi đứa một cú vào mặt, có chút chuyện nhỏ mà nãy giờ cứ vòng vo.

"Địt mẹ bố mày đang đọc dở, xem giùm đi không nó tắt bây giờ."

"Nguyên Vũ..."

Nhớ bạn nhỏ đang ở trường quá nên có đang tập trung thì bên tai Nguyên Vũ vẫn văng vẳng chiếc giọng xinh yêu của đằng ấy.

"Vũ..."

Nguyên Vũ mắt dán chặt vào mấy con chữ trong quyển sách, đọc nhanh thật !

"Gì?"

"Sao Vũ không đón tớ?"

"Hở??"

Nguyên Vũ rời mắt, đồng thời hạ quyển sách xuống.

Đối diện là Quyền Thuận Anh đang hậm hực, hai tay duỗi thẳng nắm chặt góc áo, miệng muốn nói nhưng cả người cứ liên hồi run rẩy trông như sắp khóc. Nguyên Vũ hớt hải đứng lên dang tay định ôm bạn nhỏ vào lòng để ủi an. Đại Nguyên Vũ giờ mới nhớ mình đã quên đón bạn nhỏ tan học, trễ ba mươi phút. Thuận Anh giãy giụa nhất quyết thoát khỏi cái ôm của tên mắt cáo trước mặt. Thuận Anh muốn bật khóc nhưng phải cố kìm lại, có bạn bè của người yêu cậu ở đây, ít nhất cũng giữ cho bản thân chút thể diện.

–––

Buổi chiều lớp Nguyên Vũ có hai tiết, lớp bạn bé lại có ba tiết, Nguyên Vũ vừa thưởng thức ngon lành cây kẹo mút vị dâu mà Thuận Anh nhỏ mua cho cậu vào giờ ra chơi sáng nay, vừa nhìn xuống hai bầu má bánh bao của bạn nhỏ nhà cậu mà buông một câu rồi thẳng bước đi về lớp.

"Vũ không nghe em nói lý đâu, không muốn em cứ hiểu chuyện như vậy đâu."

Nguyên Vũ vuốt mặt Thuận Anh.

"Từ giờ, Vũ mà biết em cứ nhận thiệt thòi về em thì sáng nào Vũ cũng tới nhà em chở em đi học, chở em đi ăn sáng, để mấy đứa ve vãn em có mắt mà đéo biết nhìn."

Khí thế lắm vào, thế mà để người ta chờ đến lo lắng.

Quyền Thuận Anh bỏ đi, không muốn đặc tính mít ướt để người khác biết, mỗi tên mắt cáo biết đã xấu hổ lắm rồi. Nguyên Vũ vội vàng nhét cuốn sách dày cọm vào cặp táp, nhưng vì gấp quá, Thuận Anh đã đi được một đoạn xa mà cậu vẫn còn loay hoay, nhớ đến lần Thuận Anh nhỏ tủi thân gục đầu vào vai cậu khóc ướt hết một bên vai áo, lúc bỏ ra nước mắt vẫn chảy dài trên đôi gò má mà cổ họng Nguyên Vũ nghẹn lại.

long lanh lấp lánhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ