Chương 16.

95 15 6
                                    


Tạ Doãn nằm dựa lưng, hai tay gác lên thành bồn, đôi mắt nhắm nghiền thư thái, mặc cho làn nước ấm áp khẽ len lỏi khắp cơ thể trắng trẻo. Hơi nước cùng hương hoa hồng thơm ngát lan tỏa khắp trong không khí, đánh chiếm từng vùng khứu giác, khiến y mau chóng chìm vào thỏa mãn. Cơ thể hoàn toàn rơi vào thế không chút phòng bị.

Lúc này, bóng người bên ngoài không yên lặng thêm nữa, trực tiếp bước vào. Tạ Doãn còn tưởng đó là tiểu nha đầu bên cạnh mình. Y không nhúc nhích, chỉ khẽ nhắc nhở.

- Tiểu Dương, ta chẳng phải đã dặn rồi sao ? Ta không cần ngươi, ta có thể tự làm. Ngươi lui đi...

- Trẫm cũng không cần sao ?

Giọng nói thâm trầm khẽ đánh một cái mạnh vào thính giác y, hai mắt nhanh chóng trừng lớn nhìn kẻ đang làm loạn, cơ thể tự động co lại như loài cây xấu hổ, thẳng thắn coi vạn tuế gia là mối nguy mà giấu mình. Giọng nói cũng run run, tựa như dòng nước mát tưới lên khắp cõi lòng "kẻ bạc tình".

- Hoàng.. Hoàng Thượng... Nô đệ cung thỉnh Hoàng Thượng thánh an...

- Không cần đa lễ. Ngạc nhiên vậy sao ? Trẫm chỉ là tới sớm hơn một chút liền bị đuổi đi rồi...

Tạ Doãn biết hắn là cố ý hiểu sai nhưng vẫn phải giải thích. Nhưng Bắc Đường Mặc Nhiễm kia không hề khách khí, cơ thể vàng ngọc đã ở cùng một chỗ với y từ bao giờ. Hoàng bào quý giá rơi vãi trên đất tựa như món đồ không chút giá trị. Hắn không câu nệ, trực tiếp kéo y vào vòng tay để bốn mắt nhìn nhau đầy say mê. Y vẫn chưa hoàn hồn sau sự xuất hiện bất thình lình của hắn, bị ôm lấy cũng không kháng cự mà lao vào lòng người ta như con mèo nhỏ yếu đuối. Gương mặt kiều diễm nổi bật là đôi mắt long lanh như ngọc lập tức cuốn đi lớp họa lãnh khốc. Hắn giờ đây chỉ còn không ôn nhu cũng là trìu mến mà nâng niu y như bảo vật "bước đi sẽ vỡ, động nhẹ sẽ tan".

Tạ Doãn cũng bị ánh nhìn trầm mê đó làm cho lay động, y không nói, cũng không cử động, chỉ từ tốn tận hưởng vòng tay ấm áp đang bao lấy cơ thể, hai tay cũng cả gan vòng rộng mà ôm lấy tấm lưng vững chãi. Mặc Nhiễm nhận ra mỹ nhân có ý dựa dẫm vào mình lại có cảm giác vinh quang, bàn tay khẽ vuốt khắp đôi vai mảnh khảnh, trong tâm có chút xót xa vì cơ thể gầy gò của y. Tạ Doãn lúc này lại hoàn toàn tháo bỏ phòng bị, vòng tay nam nhân an toàn cùng ấm áp như một cái ổ nhỏ của mèo con. Y vì thế càng bị mê mẩn, cung quy, luật lệ gì đó đều ném ra sau đầu để rúc vào người hắn, cái đầu tròn tròn dựa hẳn lên khỏa ngực cứng cáp không ngừng tìm cách chôn sâu bản thân vào cái ổ này. Mong muốn mãnh liệt đến mức khiến hắn nghĩ y thực sự muốn cùng hắn hòa lại làm một.

- Ngoan nào, con mèo nhỏ nhà đệ mới đó đã đem trẫm biến thành cái ổ sao ?

Tạ Doãn bị giọng nói của hắn thức tỉnh, nhận ra bản thân thất thố liền hơi ngại ngùng mà co người muốn rời đi. Hành động này lại làm hắn nhầm lẫn, tưởng chừng bản thân khiến y tủi thân. Nhìn mái đầu đen tuyền dần cách xa mình, hắn bỗng dưng nổi lên càng nhiều xót xa. Nhưng hoàng đế trước giờ chưa từng phải dỗ dành ai, thế nên hắn cuống quýt mãi cũng chỉ thốt ra được một câu an ủi không nóng không lạnh.

- Trẫm không cố ý, đừng buồn...

- Hoàng Thượng, nô đệ không có buồn - lúc này Tạ Doãn mới ngước mắt lên trả lời hắn. Đôi mắt lúc này vì hơi nước nóng bốc lên mà hơi đỏ, lại còn ươn ướt. Vì chỉ nhìn lướt qua nên hắn cho rằng y vì tủi thân mà khóc nên càng thương hơn. Hắn không nghĩ ngợi quá lâu liền nâng cằm y lên mà hôn lấy. Tay kia cũng nhân tiện kéo y trở lại gắn vào mình.

Chuyển Ver_Xuyên Nhầm Giường VuaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ