những chén tình đẩy đưa nơi đèn tối nhập nhoạng, nhưng lại chẳng ai muốn thoát ra. khói đan khói, quấn quít không gian mờ ảo, thân ảnh vồ lấy nhau chẳng chút nào nao núng.
hỗn độn, nhập nhằng, và cả thác loạn.
em chỉ ngồi yên đó, tiếng nhạc vang, đập vào mãng nhĩ đến chói tai. tay không ngừng rót rượu rồi đưa lên môi. nhấp một ngụp, nuốt xuống tình đắng,đớn đau còn vương lại đó nơi khoé môi mềm. hyeonjoon quay sang nhìn, gã nhìn em lâu đến mức em dường như biến thành ảo ảnh, đến mức, có lẽ chỉ một giây nữa thôi, em sẽ tan đi.
- tao gọi nó nhé?
- không
gã dường như không hỏi, gã phán cho em án phạt thì đúng hơn. gọi để làm gì, hắn ta sẽ đến đây, và rồi sao nữa.
và rồi giống như mọi lần. vài lần em gồng mình trốn chạy thứ cảm xúc vẫn hoài rực cháy, vài lần cả hai vồ vập lấy nhau. minseok đổ cho men rượu, hắn sẽ chỉ im lặng nhìn em thu dọn quần áo rời đi.
vài lần cãi vã, vài lần chẳng thể ngăn được cơn nóng giận. minseok chẳng nhớ mình nói những gì lúc đó, nhưng em đoán chắc rằng nó quá đáng đến độ, sau khi nghe mấy lời ấy, hắn đờ ra, sững sờ.
người em bé tí tẹo teo, hắn còn hay gọi em là kẹo nhỏ. ấy nhưng mà cái tôi thì luôn vùn vụt ngút trời. ngay cả khi em nhận ra mình, dù vô tình hay cố ý làm tổn thương người mình yêu, thì cũng chẳng đời nào em muốn nói ra câu xin lỗi.
minseok bao biện, cho rằng em xin lỗi rồi đấy thôi. em xin lỗi bằng cách xà vào lòng người yêu nũng nịu, hay em xin lỗi bằng cách điều hòa tính khí khó chiều của mình chỉ trong một vài ngày?
không em ơi.
vì chẳng ai, chẳng đời nào người ta đi chấp nhận một lời xin lỗi theo kiểu đó. chỉ có mình minhyung thôi. chỉ có mình người yêu em đến điên đảo thần hồn mới hết lần này đến lần khác tha thứ cho những lần nóng nảy, và cả những lần em lỡ lời.
vì em luôn nghĩ em nắm mọi thứ trong lòng bàn tay, nên em chẳng bao giờ học được cách trân trọng. em đòi hỏi, em quá đáng, em nói
- ở cạnh người mình yêu thì cần gì phải trưởng thành.
nhưng em chẳng nhận ra, muốn giữ lấy tình bền năm tháng, em phải học cách lớn lên.
minhyung bao dung và chiều chuộng em nhiều quá, để em cứ hoài đỏng đảnh. em dùng hết sự tử tế nơi em cho những người xa lạ, nhưng khi quay về nơi em gọi là tổ ấm, em lại trở nên quá đỗi xấu tính khó chiều.
đến khi minhyung bắt đầu mỏi mệt, không phải hắn hết yêu, chỉ là, hắn nhận ra bản thân vẫn luôn chạy theo em chẳng ngơi nghỉ.
và rồi, hắn kiệt sức.
cái kiệt sức và bất lực cùng cực của việc chẳng được người yêu thấu hiểu. hắn nào có mong gì nhiều, hắn chỉ mong có thể ôm lấy em sau ngày dài mỏi mệt. nhưng cứ dăm ba bận, em lại lên cơn chảnh chọe, em chê cái này, phàn nàn cái kia, dù hắn làm thế nào em cũng không vừa mắt.
- minseok này...
- mình dừng lại em nhé...
em còn chẳng thèm hỏi lý do, dọn đồ rồi sập cửa rời đi. minseok khi ấy vẫn cho rằng hắn chẳng thể thiếu em quá nửa tháng. cái kiêu ngạo của em thế mà bị thực tế phũ phàng tát một cái thật đau.
BẠN ĐANG ĐỌC
guria • onker ⤷ rượu, thuốc lá và những ngày mưa
Fanfictionem là nicotine, đưa thật sâu vào tim.