Chương 4: Thấu phi kì quái!

72 11 0
                                    

Hoàng hậu không phải trời sinh tính hàn, nhưng từ khi sinh con, cơ thể của nàng vẫn luôn cực lạnh, nữ nhân mang tính hàn như vậy thường rất khó thụ thai. Việc hoàng hậu hơn ba năm nay không được hoàng thượng đụng vào là chuyện cả hậu cung đều biết, hoàng thượng tuy không đụng đến gối chăn nhưng vẫn yêu chiều hoàng hậu của mình hết mực, nếu mà còn cùng hoàng hậu giao hoan, không biết sẽ sủng đến độ nào.

Nhưng hậu cung lo sợ hoàng hậu được thị tẩm không phải vì sợ tranh sủng, có thể nói hậu cung này thật sự rất hoang đường, họ sợ hoàng hậu được thị tẩm hoàn toàn vì lòng riêng của mình dành cho hoàng hậu. Nói ra thì thật hoang đường, là chuyện trăm năm khó gặp.

Phác Thái Anh tư chất thông minh, trời sinh có thể ăn nói nhanh lẹ, suy nghĩ gọn gàng thấu đáo. Lệ Sa nghĩ đến việc để Thái Anh ở bên cạnh chỉ có lợi, không hề có hại. Nhưng sau sự kiện ngày hôm nay, nàng biết được rằng Thái Anh không hề biết viết chữ, một tiểu nha đầu thông minh đến thế lại không biết chữ, như thế đáng tiếc biết bao.

"Bổn cung dạy ngươi!" Hoàng hậu nương nương mỉm cười nhìn Thái Anh, nàng tự nghĩ bản thân mình cũng chỉ thông thạo tranh chữ bình thường, nói dạy một người, nàng nghĩ mình có thể dạy được.

Thái Anh nghe hoàng hậu ngỏ ý muốn dạy mình, nàng nhanh chóng mỉm cười thật tươi, sau đó dập đầu một cái, "Thái Anh cảm thấy mình thật có phúc, kiếp này gặp được hoàng hậu nương nương."

"Bổn cung dạy ngươi, với điều kiện ngươi phải bớt vuốt mông ngựa lại. Cái miệng nhỏ của ngươi cũng thật giảo hoạt!" Lệ Sa cầm khăn trong tay, giả vờ trách yêu Thái Anh. Thật ra lời nào của Thái Anh nói nàng đều cảm thấy rất hay, nghe rất được lòng, nhưng nàng là hoàng hậu, nàng không được nghe những lời tâng bốc như thế.

Thái Anh cũng vui vẻ, nàng cười thật thuần chân. Bắt đầu những ngày sau đó hoàng hậu dạy bảo cho Thái Anh rất cẩn thận, người dạy cho Thái Anh cách cầm viết, cách viết chữ, cách đối câu, làm thơ. Những gì hoàng hậu biết nàng đều dạy bảo cho Thái Anh từng chút một, lúc thấy Thái Anh viết lem nhem một chữ, nàng không nhịn được mà mỉm cười. Nụ cười mà Thái Anh nghĩ bất kì mỹ nhân nào cũng không sánh bằng.

"Nương nương. Hôm nay nô tì viết xong rồi ạ." Thái Anh chìa xấp giấy nến của mình lên cho Lệ Sa xem, trên gương mặt còn vương ba phần tự hào.

Lệ Sa nhìn nét chữ tiến bộ không ít, bèn khen, "Giỏi thật, ngươi đúng là rất thông minh, Thái Anh. Bổn cung dạy một ngươi đã hiểu mười."

"Nào có, nô tì vẫn cần dạy bảo nhiều hơn." Thái Anh nũng nịu kéo cánh tay áo của Lệ Sa, Lệ Sa lại cười một cái, nét cười như hoa nhà nàng ấy trồng trong sân, thanh khiết, trong lành đến vô ngần.

Thái Anh thấy nụ cười xinh đẹp đó bèn nói, "Nương nương, nhất tiếu khuynh thành chắc hẳn là từ người mà ra. Người đừng cười trước mặt nô tì nữa, mắt của nô tì bị lóa mất."

"Ngươi đó ngươi đó, bổn cung phát hiện ra ngươi lúc nào cũng nịnh nọt bổn cung." Hoàng hậu nhéo mũi Thái Anh, trách. Nha đầu này mỗi ngày khen nàng bảy bảy bốn mươi chín lần, có phải hay không muốn nàng trở thành một vị hoàng hậu tự cao nhất lịch sử?

alllisa | sủng ái |Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ