Chương 11: Đa tạ ngươi

97 11 0
                                    

Trường Xuân Cung tuy là phong quang vô tận nhưng lúc nào trông cũng giản dị, khiêm nhường, hoàng hậu ngụ tại Trường Xuân Cung mỹ mạo hơn người, nụ cười nàng sáng hơn cả thái dương, đôi mắt dịu dàng hơn cả mặt hồ phẳng lặng. Mỹ mạo là thế, nhưng lúc nào cũng bi thương vì mất đi hài tử của mình.

Thái Anh đang ngồi xổm dưới đất tỉa cây cho hoàng hậu thì nghe có tiếng mỉa mai nồng đậm, nàng nhanh chóng đứng lên, là Kim quý phi, giọng nói như vậy mỉa mai không của ai khác ngoài nàng ấy. Vì gây thù trước đây nên Thái Anh chỉ sợ cái mạng nhỏ của mình cũng sớm lìa đời, nhưng đây là Trường Xuân cung, nàng nhanh chóng dùng lý lẽ của mình để giành giật lại mạng nhỏ từng giây từng phút.

"Nương nương, ta là nô tì của Trường Xuân cung, ngươi có muốn trách phạt cũng phải nói qua hoàng hậu nương nương." Thái Anh liều mạng vùng vẫy, hai tên thái giám giữ chặt nàng lại, người cắt lưỡi nàng thì đang do dự không biết có nên đụng đến người của hoàng hậu nương nương không.

"Các ngươi cứ cắt lưỡi ả đi, có gì ta sẽ chịu trách nhiệm!" Kim quý phi gằn giọng nói, nàng đi từng bước lại gần Thái Anh, mắng, "Ngươi ngày đêm kề cận nàng ta, ta thấy nàng ta đề cao ngươi như vậy, ắt hẳn cái miệng nhỏ của ngươi cũng ba hoa lắm. Các ngươi cắt lưỡi nó cho ta!"

"Ai dám?" Hoàng hậu nương nương tay lần chuỗi hạt, thong thả đi xuống bật tam cấp đi lại chỗ người hỗn loạn trước cổng Trường Xuân cung. Ban nãy đang ngồi đọc sách thì nghe có tiếng tranh cãi, nàng còn tưởng mình lầm, trước giờ Trường Xuân cung làm gì xảy ra tranh cãi?

Kim quý phi thấy hoàng hậu nương nương ánh mắt chợt sáng quắt lên, sau đó thu lại vẻ thất thố của mình, nói, "Tỷ tỷ, tiểu nha đầu này rất lẻo mép, để muội cắt lưỡi giúp tỷ."

"Ngươi cũng thật lắm chuyện! Mau quay về Trữ Tú cung!" Hoàng hậu nương nương phất tay đuổi đi như đuổi tà, Kim quý phi thấy vậy bèn ấm ức, "Ta vừa đến còn chưa kịp uống trà tỷ đã đuổi ta về?"

"Về mau...Bổn cung đang niệm kinh, không chuẩn quấy rầy." Lệ Sa hừ một tiếng, ngày nào cũng phải đuổi như vậy hai ba bận, nàng cũng thật mệt người.

Kim quý phi tức tối giậm chân một cái, bỏ lại một câu rồi mới trở về, "Giờ ngươi niệm kinh đi, tối ta lại tới."

Sau khi Kim quý phi đi rồi, Lệ Sa mới xoay người đi vào bên trong nội các của mình, nàng không cần gọi Thái Anh cũng đi theo nàng. Hai người một trước một sau đi vào bên trong, Nhĩ Tình thấy có Thái Anh hầu hạ rồi bèn cáo lui, trước khi ra khỏi phòng còn ý tứ khép cửa lại.

"Thái Anh, ta mang ngươi vào Trường Xuân cung...xem ra cũng cứu được ngươi một mạng." Lệ Sa ngồi xuống bàn, mỉm cười nói với Thái Anh.

Thái Anh ngay lập tức quỳ xuống hành đại lễ, nói. "Mạng của Thái Anh do nương nương cứu về, từ nay về sau do người định đoạt hết tất cả."

"Ngươi đừng dùng những lời nói to lớn như vậy." Lệ Sa đỡ Thái Anh đứng lên, nàng hỏi Thái Anh xem đã học được những gì, Thái Anh thành thạo đọc hết những bài thơ mà Lệ Sa dạy nàng, còn tỉ mỉ phân tích. Lệ Sa càng nghe càng hài lòng, nha đầu này quả thật rất có tố chất, dạy bảo cũng không hề mệt mỏi.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Oct 01, 2023 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

alllisa | sủng ái |Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ