dỗi

110 8 7
                                        

bảo là bao ăn, bao ở.

bao ăn thì dễ.

việt từ ngày biết anh nhân viên mới nấu ăn được thì em mua đồ, anh nấu em ăn. anh trường có nói sợ không hợp khẩu vị nhưng mai việt lên đà lạt bao nhiêu năm thì cũng ăn ngoài bấy nhiêu năm, được bữa cơm nhà thì cũng là chầu chực ăn ké nhà thằng duy chứ chả ma nào biết nấu ăn. mà có biết cũng không rỗi mà nấu ngày 3 bữa cho nó được.

việt cũng học nấu, nhưng sau sự cố bỏ dầu vào chảo chưa khô, bỏ trứng vào lò vi sóng, áp chảo bò ngoài khét trong sống hơn cả dương tiến thành thì mai việt không cần đợi ông bố trẻ của mình cấm cửa.

tự nó cấm bản thân mình bước vào bếp luôn.

"em thèm cơm nhà lắm, anh nấu gì em cũng ăn."

trường nghe tự nhiên thấy thương. trông việt hồi đầu cũng trầm lặng híp hốp, trưởng thành trước tuổi nhưng qua gần cả tháng tiếp xúc (chủ yếu là tiếp tục ngồi và để xúc cảm thăng hoa chứ có ai nói với nhau lời nào), việt chả khác gì mấy đứa sinh viên mới sống xa nhà. nhìn thì cũng độc lập tự chủ nhưng nhiều phương diện sinh hoạt thì hời hợt chết đi được.

việt có ngày đi diễn từ sáng sớm xong tối mịt mới về; đã vậy còn cười hề hề bảo em chưa ăn gì sáng giờ, em chở anh đi ăn nhé. nghe giống văn tán gái của mấy thằng trẻ trâu phết, mình chưa ăn mà lại đòi chở người ta đi ăn là dở òi. vậy mà khi trường nhìn vẻ mệt mỏi trên gương mặt việt rồi nhìn cái cách mà mắt nó sáng lấp lánh lên mong chờ nhìn anh.

ây dà.

trường thở dài, hên anh không phải là gái.

kẻo anh sẽ là cô gái đầu tiên bị dụ vì văn tán gái hàng mẫu tràn lan trên mạng và cũng là tuýp gái hay bị bảo dại trai vì thấy nó vừa đẹp vừa thương nên mới dại dột đồng ý để nhỏ đèo mình đi giữa đêm trên con rebel 300.

kết quả là đi ăn hết 2 tiếng, từ giữa đêm đến rạng sáng. đéo biết ăn mẹ gì mà việt chạy từ nhà ra chợ Đà Lạt rồi chạy mẹ lên núi xong mới chạy về để đi ăn phở đêm ngay đường Hùng Vương gần nhà? cũng hên là ăn phở, chỉ ăn phở.

hậu quả là hôm sau mở cửa tiệm trễ vì anh nhân viên ngủ dậy muộn một tí thì chủ quán ngủ dậy muộn nhiều tí. anh nhân viên còn phải ngồi chờ chủ quán dậy, rửa ráy rồi đèo anh ra mở quán.

một mớ thời gian.

đấy cũng là cái khó mà việt muốn nói đến.

"em dọn cái kho sau nhà cho anh ở cũng được mà. anh ở đây thì sáng em không cần dậy sớm chở anh ra quán nữa, cực em."

"nhưng mà em tình nguyện cực. để anh ở quán chả may ai vào trộm anh đi thì em lỗ à. quán có gì quý bằng nhân viên đâu anh?"

trường nhìn cái cúp nhỏ bằng vàng riu mà chương đi diễn "tiện tay" nhặt về tại đẹp, xong nhìn qua kệ rượu có thường có quý ngay gần quầy bar, giá chắc phải bằng cả nửa đời làm việc của trường. trường lại đánh mắt sáng bộ sưu tập mô hình nho nhỏ trong cái kệ cũ treo góc phòng.

ủa là hông có gì quý thiệt chưa?

cả hai chả tìm được tiếng nói chung. trường và việt cứ cãi nhau suốt từ quán về nhà, từ nhà ra quán, từ quán mình sang quán người ta. anh nhân viên đá hết bát phở thì đá luôn thằng chủ kế bên mình. thằng chủ ăn đau thì chỉ rầm rì bảo, hồng đẹp là hồng có gai.

Thanh ÂmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ