Một buổi tối rảnh rỗi hiếm có của một học sinh năm cuối UA.
Izuku mệt mỏi đang ngồi ngả lưng tựa người trên hàng ghế sofa dài dưới sảnh kí túc xá chung, vì cậu có lịch tập luyện khá muộn nên mọi người trong lớp sớm đã dùng bữa và lên phòng trước hết rồi.
Cả một gian phòng khách rộng lớn giờ đây chỉ có lẻ loi duy nhất một mình Izuku, những giọt nước đọng lại trên mái tóc ướt xẹp thi nhau nhỏ giọt.
Không gì dễ chịu hơn khoảnh khắc này.
Nhưng từ phía sau một âm thanh giọng nói quen thuộc chợt phá vỡ tan khoảng không gian yên tĩnh khi cuối ngày của cậu.
-Oi Izuku, về kế hoạch tác chiến với lớp 2-B mày có ý kiến gì không?
Bakugo từ từ tiến lại, trong tay cầm máy tính bảng tiếp cận cậu mà đơn giản ngồi xuống chiếc ghế mà Izuku đang thả người, ánh mắt hồng ngọc chăm chú không rời nửa phút lướt tới lướt lui trên những đoạn thông tin dày đặc của tấm màn hình phát sáng.
Bakugo chìa chiếc ipad về phía Izuku nơi có những đoạn hightlight chi chít và bắt đầu thuyết trình. Đây có lẽ chỉ là điều bình thường đối với những người bạn nhưng riêng trong mối quan hệ của hai người, nơi trước kia sớm đã có sự rạn nứt thì đây có thể coi là một bước tiến nhảy vọt khá bất ngờ.
Kacchan thực sự đã thay đổi đúng như những lời mà em ấy đã hứa sau lời xin lỗi đầy hoành tráng của mình. Izuku thầm cười thầm, ánh mắt không giấu nổi sự hạnh phúc và cưng chiều hướng về phía Bakugo, âm thanh ấm áp tràn qua kẽ tai, đáng tiếc là ngay cả nửa chữ cũng không lọt vào tai cậu.
"Thật may mắn khi mình có thể trò chuyện bình thường với Kacchan"
Với tính cách trước kia, ngay cả việc để Bakugo mở lời bắt chuyện với một ai khác trước đã là một điều bất khả thi rồi, nay huống chi lại là Izuku, đối thù truyền đời truyền kiếp mà trước kia em từng ghét cay ghét đắng.
Izuku vẫn còn nhớ kỉ niệm về kì thi cuối kì của họ với All Might năm trước, quả thực lúc ấy em rất cứng đầu và bướng bỉnh, một lời cậu nói cũng để vào tâm. Nhưng bây giờ mối quan hệ của họ đã khác, Kacchan còn chủ động hơn khi cuối cùng cũng có thể bắt đầu một cuộc thảo luận với Izuku.
Deku vui vẻ ra mặt, ánh mắt không giấu nổi ý cười. Chỉ mãi cho đến khi Bakugo nhận ra sự sao nhãng của cậu mà thẳng tay phang chiếc ipad vào cái đầu bông cải xanh bù xù ấy.
*Bốp*
Một tiếng chát oan nghiệt vang lên, Deku không chút phòng bị lãnh đủ một đòn, chỉ kịp ré lên một tiếng rồi gục xuống ôm khư khư chiếc đầu đau điếng của mình, đôi mắt hờn dỗi oán trách liếc về phía Bakugo.
-Sao tự nhiên cậu đánh tớ??
-Mày dám không nghe lời ông nói, mày đây là đang coi thường tao à! - Bakugo tức tối tắt phắt luôn chiếc máy tính, mặt xám như tro như thể chỉ trực chờ phun trào.
-Tớ không có!! - Izuku vội vàng lên tiếng thanh minh, đôi mắt ươn ướt chỉ chỉ tay vào chiếc ghế sofa bên dưới - Tại cậu ngồi xa quá nên tớ không nghe được.