Giờ ăn trưa.
Căng tin trường.
Bakugo và Eri ngồi cùng một bàn ăn khuất góc ngoài sân sau, nơi được những hàng cây cao lớn phủ xanh rợp trời. Hai hộp bento được thầy Aizawa chuẩn bị trước khi đi cũng đã được họ đánh chén sạch tự lâu, chỉ còn vài mảnh vụn sót lại trong hộp cơm.
Eri hai má phiếm hồng sùi sụt cầm cây kem tráng miệng trên tay, còn Bakugo bên cạnh miệng ngậm kẹo mút, đẩu ngẩng cao hất cằm song song với mây trời xanh thẳm. Như vừa hít được một điếu thuốc dài, Bakugo rút cây kẹo ra, hướng đôi mắt hồng ngọc cháy bỏng của mình chạm với đáy mắt cũng vương vấn sắc đỏ kia của Eri.
-Tại sao nhóc không nói chuyện này với thầy Aizawa?
-Anh lấy tiền ở đâu mua kem vậy... *sụt sịt*
-Người lớn khác có tiền. Và trả lời câu hỏi chính đi. - Rốt cuộc ai dạy nhóc con này thói quen đánh trổng lảng vậy.
-Chỉ là... - Eri ngập ngừng - Em không muốn làm thầy lo lắng.
-Dù sao mọi người ở UA cũng đều rất tốt... Thực sự một chút khó khăn này đối với em đều không là gì cả, dù sao khi ở nhà em vẫn luôn có thầy Aizawa, anh Mirio, anh Deku này, và cả Kacchan nữa, phải không.
Bakugo lặng lẽ thở dài. Em biết những tổn thương trong quá khứ của Eri là rất lớn nên dù khoảng thời gian sau này có phải chịu bao nhiêu bất công thì đối với nhóc ấy tất cả những điều đó vẫn tốt đẹp hơn so với trước kia nhiều. Dù sao đây cũng là năm đầu tiên Eri đến trường, Aizawa đã rất mong muốn con bé sẽ được tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn là bó buộc trong khuôn viên UA nhưng đáng tiếc thay, mọi thứ dường như không xảy ra theo đúng chiều hướng tốt đẹp như vậy.
-Sau này đấm nhau dù thắng hay thua vẫn phải mách với người lớn, hiểu không. - Bakugo dịu giọng khuyên bảo những điều mà trước đây em cũng chưa bao giờ làm - Đấm thắng thì về khoe, còn đâm thua thì mách ta, ta dẫn nhóc đi boxing đến khi nào thắng thì thôi.
-Đừng lúc nào cũng tỏ ra cam chịu hết, xấu chết đi được. - Giống hệt tên Izuku ngu ngốc kia vậy, dù em có cố gắng đẩy cậu ra bao nhiêu lần thì Izuku vẫn luôn đứng dậy, đeo đuổi đến tận cùng phía sau bóng lưng em.
-Dạ...
-Đợi đến khi ta trở lại bình thường, ta sẽ đi xử lý đám đó.
-Không cần phải làm đến mức đó đâu Kacchan.
Eri ngay lập tức ngăn cản ý nghĩ bạo lực đó của Bakugo, nhóc hiểu anh ấy thực sự lo lắng cho mình nhưng cũng đừng vì vậy mà làm tổn thương tới người khác.
-Dù sao em cũng cảm ơn Kacchan chuyện ngày hôm nay. - Eri đưa tay lên quệt má, khoé miệng cuối cùng cũng chịu nở lên một nụ cười tươi vui.
-Không cần cảm ơn... ta cũng chẳng phải loại người tốt lành gì. - Một kẻ từng trong vai là người đi bắt nạt như em, thậm chí còn đối xử tệ hại hơn rất nhiều so với đám nhóc kia thì lấy tư cách gì để nhận lời cảm ơn đó.
-Izuku...tên đó, ta cũng đã từng rất tàn nhẫn...
-Không thể nào, anh Deku thực sự rất yêu quý Kacchan đó.