ngoại truyện: sinh nhật vui vẻ, bốn mùa bình an.

635 52 8
                                    



Yoon Jeonghan tuy rằng không làm sơn thần nữa, nhưng lâu lâu Đoạt Y Bà vẫn triệu hồi tới văn phòng nhờ giúp mấy việc, những lúc như thế đều có một cái bóng tên Choi Seungcheol xuất hiện ở phía sau.

Seungcheol nhờ có thanh kiếm thần mà ông nội để lại nên cũng làm được nhiều chuyện đại sự, như là cùng Jeonghan đi tiêu diệt yêu ma quỷ quái, bảo vệ con người, từ dương gian tới âm giới đều không sợ hãi mà vững bước tiến lên, hiên ngang đứng chắn trước người mình yêu. Cả hai sánh vai nhau đi qua bao gian khó lúc làm nhiệm vụ rồi lại nắm tay trở về căn nhà nhỏ bình yên của mình.

Thế nên chuyện tình con người và sơn thần lại một lần nữa nổi tiếng khắp nơi, cả khu rừng không một ai là không biết, trước đấy mọi người còn cá là Jeonghan sẽ độc thân đến cuối đời luôn vì cái tính sáng nắng chiều mưa vậy thì ai mà chiều theo cho được. Ấy thế mà cũng xuất hiện một người tình nguyện chiều chuộng mình cả đời rồi, mỗi lần nghĩ tới Jeonghan đều vui đến vô thức bật cười.

Nhưng mà có người vui hơn, chính là Hong Jisoo, anh ta nhân lúc mọi người cá cược liền nhảy ra tung một mẻ thính nhưng không ai chịu cắn câu. Jisoo đi ngược lại với mọi người, dù anh là bạn thân nhất của Jeonghan nhưng ai cũng bán tín bán nghi, nửa muốn theo nửa không. Đến lúc nhìn thấy Jeonghan với Seungcheol nắm tay nhau công khai đi trong rừng, ai nấy cũng tiếc vì không theo Jisoo, lúc ấy anh thu về một mẻ cá lớn đủ để ăn chơi xả láng đến hết năm. Jeonghan biết được liền đuổi theo đòi Jisoo chia một nửa, dù gì cũng là hưởng lợi nhờ chuyện tình của mình mà.

Sau này Seungcheol quyết định tiếp nối ông nội mà xin Đoạt Y Bà cho mình trở thành sơn thần. Jeonghan có chút không muốn, bởi vì đã biết trước quá trình tập luyện như thế nào rồi, vừa vất vả lại còn mệt mỏi nữa. Chưa kể đến những lúc đi làm nhiệm vụ ở khắp nơi nguy hiểm luôn rình rập, lúc nào cũng sẽ có chuyện ngoài tầm kiểm soát xảy ra. Hơn cả như vậy là Jeonghan sẽ không được gặp Seungcheol thường xuyên nữa, có những khi Seungcheol đi công tác mấy ngày thôi đã đủ để Jeonghan ôm nỗi cô đơn trống vắng lăn qua lăn lại trên giường mà đi vào giấc ngủ rồi.

Thế nhưng lúc Seungcheol hỏi có phải Jeonghan nhớ mình không, Jeonghan vẫn nói không.

Nhớ là nhớ sao, phải là rất nhớ mới đúng, nhưng không nói đâu, da mặt người ta vốn mỏng mà.

Dù sao thì Jeonghan cũng không thể can thiệp vào những quyết định trong cuộc sống riêng của Seungcheol, anh nghĩ mình đứng sau ủng hộ thì sẽ tốt hơn. Seungcheol cũng biết Jeonghan không muốn mình đi theo con đường sơn thần này, nên trước khi đi vào kì luyện tập hàng tháng, tủ lạnh đều luôn có sẵn bánh mật ong cùng những đồ ăn thức uống mà Jeonghan thích. Seungcheol chuẩn bị rất kĩ càng, bảo quản cho chúng để được lâu không dễ bị hỏng và Jeonghan không cần phải động tay chân gì nhiều cũng đã có nguyên một bàn đầy những món mình muốn ăn. Nịnh nọt một chút để người trong tim không dỗi hờn, mặc dù Seungcheol có thừa kiên nhẫn và tự nguyện được đi dỗ dành đối phương, nhưng nếu mà người tâm trạng vui vẻ trong thời gian mình không ở cạnh thì Seungcheol sẽ an tâm hơn.

Seungcheol luôn được về sớm hơn dự định là hiểu cậu đã cố gắng đến như thế nào, trong mắt mọi người Seungcheol vừa mạnh vừa ngầu, vậy nhưng đâu ai biết lúc nào trước hôm đi tới đây cũng vật vã hơn cả đánh trận. Jeonghan đi đâu Seungcheol đi theo đấy, buổi tối nhận đủ vài chục cái hôn khắp mặt, lúc ngủ thì Seungcheol ôm người mình yêu cứng ngắc đến mức Jeonghan không cựa quậy nổi cũng không xoay được người. Sáng dậy lưng vừa tê vừa đau vẫn còn chưa xong chuyện, Seungcheol lưu luyến mãi không chịu rời đi, cứ đứng nắm tay Jeonghan dặn dò đủ thứ giống như người cần phải đi không phải mình vậy.

cheolhan I phong lá đỏ, tuyết đầu mùa và hoa lưu lyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ