Tranh thủ lúc Alpha ngủ thiếp đi sau phát cắn đầu tiên, Jeonghan khẽ khàng gỡ tay hắn khỏi eo mình, rón ra rón rén lấy một bộ quần áo ở phía mép giường đi tắm. Trong ấn tượng của Jeonghan, từ trước đến nay Seungcheol vẫn luôn là kiểu người nói ít làm nhiều, năm đó không nói nhiều lời xông vào thẳng tay đấm Jo, hay chỉ mới đây thôi thấy anh có dấu hiệu cảm cúm cũng chẳng hỏi thăm dài dòng, lẳng lặng nấu cháo, đến lúc anh hỏi mới bảo ăn cháo nóng rồi uống thuốc cho nhanh khỏi. Vậy nên anh chưa thể hết sốc ngay được, thật không ngờ bạn cùng nhà của anh khi đến kỳ dịch cảm lại thay đổi chóng mặt, cứ như thể đang nhõng nhẽo bù cho ngày thường trầm ổn điềm đạm vậy.
Khó tránh khỏi nước dây vào vết cắn cho dù Jeonghan đã cố gắng tắm cẩn thận hết sức; anh dùng khăn khô thấm nhẹ, ngẩn người nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương. Vị trí đó hơi bầm lên, chạm vào khá nhức, tuy nhiên không hề khiến Jeonghan thấy phản cảm. Chỉ là anh có chút bất an, tự hỏi liệu kỳ dịch cảm và vết cắn này của Seungcheol có tạo thành rào cản vô hình cho mối quan hệ vốn đã chẳng mấy thân thiết của bọn họ hay không. Bấy lâu nay anh vin vào cái cớ Seungcheol tốt, nơi ở thuận tiện để lưu lại đây, nhưng nó cũng chỉ đúng vào khoảng thời gian hai năm đầu.
Cảm xúc thì không biết nói dối, có mỗi anh là không dám thừa nhận mình luôn cố tình kìm nén chúng trong suốt một năm trở lại đây. Bắt đầu từ lúc nào nhỉ, có phải là những ngày trời mưa hắn nhắc anh mang ô theo, trời tuyết dặn anh áo mũ cẩn thận, trời nắng bảo anh chú ý che chắn? Hay là cái ngày anh nhắn tin báo Seungcheol rằng tối nay mình trực nên không về, rồi tiện nói vu vơ rằng hình như bệnh viện mới đổi đội bếp mới, đồ ăn không được ngon như trước, và sau đó hắn đích thân mang một hộp cơm bốn tầng nóng hổi tới cho anh vào giờ nghỉ?
Chẳng biết nữa, ngựa quen đường cũ; Jeonghan vẫn sảy chân rơi vào lưới tình với Seungcheol dù anh sớm đã thấm thía chân lý Alpha và Beta không thể ở bên nhau. Anh không có pheromone để vỗ về hắn trong những lúc thế này, cũng không thể sinh con cho hắn, vậy nên sẽ thật vô nghĩa nếu như anh thổ lộ tâm tư mình, và anh nghĩ mình không nên cố chấp với những chuyện không có kết quả.
Âm thầm thích hắn như bây giờ cũng được lắm, mỗi ngày ngồi ăn cùng nhau một, hai bữa, nói dăm ba câu chuyện phiếm. Hôm nào rảnh rỗi bọn họ thường sẽ rủ nhau ra ngoài thay đổi không khí, ăn lẩu nướng vỉa hè sau đó đi dạo cho xuôi cơm cũng coi như là hẹn hò rồi. Chắc chắn Seungcheol sẽ kết đôi với một Omega tuyệt vời - đó cũng là lúc Jeonghan không còn thích hợp ở đây nữa, vậy nên cứ ở chung thêm một ngày thì Jeonghan sẽ vui thêm một ngày, càng không kỳ vọng sẽ càng vui vẻ.
-
"Jeonghan?" - Theo sau vài tiếng cộc cộc gõ cửa, Seungcheol gọi - "Cậu làm gì trong đó vậy?"
Jeonghan giật thót. Thật tình, rõ ràng là anh chỉ đi tắm và nghĩ về bạn cùng nhà một chút thôi, vậy mà không hiểu sao cứ có cảm giác như đang lén lút làm chuyện xấu mà bị bắt quả tang. "Tôi ra ngay đây", anh nói, vội vội vàng vàng tròng quần áo lên người, bật mở cửa phòng gần như ngay sau đó.
"Cơ thể không thoải mái lắm nên tôi đi tắm một chút." Jeonghan cố tình lảng tránh ánh mắt đối phương "Anh thấy sao rồi, có đỡ hơn chưa?"
![](https://img.wattpad.com/cover/352413968-288-k630349.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
cheolhan | cẩm nang chăm sóc alpha tới kỳ dịch cảm
FanficJeonghan bỏ lỡ một tin nhắn cực kỳ quan trọng của Seungcheol.