Vào một lúc nào đó, Sakura đã thiếp đi, và khi cô và Sasuke thức dậy, các anh trai Uchiha đã rời giường từ lâu. Khi đi xuống dưới để ăn sáng, họ thấy hai người anh đang ở đó, ngồi cùng Fugaku-san và nói chuyện về những gì ông ấy đã chỉ đạo họ làm tối qua.
Mikoto-san bước vào, cầm một tập tài liệu trên tay; một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt quý phái của bà. "Nhìn xem tôi có được cái gì này!" bà reo lên, và chuyển nội dung của tập tài liệu cho mọi người xem.
Sakura nhìn chằm chằm với sự ngạc nhiên khó che giấu khoảng mười mấy bản sao cùng một bức ảnh. Một bức ảnh chắc chắn được chụp vào sáng sớm, vì có thể thấy ánh sáng mờ ảo lọt qua khe rèm. Sasuke và Sakura nằm giữa như chiếc bánh sandwich giữa hai thần đồng nhà Uchiha. Lông mày cô nhíu lại, nhìn người phụ nữ. Bà đã chụ chụp được bức ảnh này lúc nào mà không ai để ý, và bằng sức mạnh nào mà bà có thể in nhanh đến vậy? Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường. Lúc đó mới 8 giờ 30 sáng!
"Mẹ sẽ cho một bức vào khung treo tường và một bức khác vào album ảnh. Shisui, con cũng lấy một bức, Itachi," bà nói khi chuyển chúng cho mọi người. "Một bức để ở phòng Sasuke, một bức cho Sakura, và một bức cho bố mẹ con nhé, con yêu, dì chắc Kizashi-kun sẽ khóc hết nước mắt. Fugaku, anh cũng để một bức trên bàn làm việc nhé."
" Okaa-san," Itachi nói, "mẹ đang trở nên hơi phấn khích rồi đấy ạ."
Mikoto ngồi xuống với vẻ cau có, "Ôi, hãy để mẹ sống đi con trai! Con không thấy tất cả đều dễ thương sao? Các anh lớn đang ôm em trai em gái thật âu yếm, thật đáng yêu quá đi thôi!"
Sakura mỉm cười khi cô vuốt ngón tay qua bức ảnh, "Cảm ơn dì Mikoto-san. Thật tuyệt vời." Inner đang khóc thút thít bên trong tâm trí cô, không hề cường điệu, cô đau buồn vì tất cả những điều tuyệt vời này có thể biến mất nếu Sakura không ngăn chặn vụ thảm sát.
Sasuke đỏ mặt tới tận mang tai, nhưng cậu cũng đang mỉm cười, liếc nhìn xung quanh bàn. Tình yêu đó, sự ngây thơ đó, có thể biến mất dễ dàng đến vậy, Inner than thở, và Sakura phải cắn môi để kìm nén những giọt nước mắt của mình.
Cô có thể sống một ngày nào đó mà không khóc không?
"Tất cả các con đều ngủ ngon chứ?" Mikoto hỏi, và mọi người gật đầu.
Sakura thấy lông mày của Fugaku nhướn lên nghi ngờ trước câu trả lời của cô, "Ban đầu thì khá nóng ạ, nhưng sau đó cháu đã ngủ say như chết."
"Chà, mẹ rất vui khi thấy hôm nay tất cả các con đều có tinh thần tốt hơn," người phụ nữ lớn tuổi nói với nụ cười.
Chồng bà hắng giọng, đặt bát xuống, "Về tối qua, chúng tôi muốn — tôi muốn xin lỗi..."
"Không sao đâu," Sakura cắt ngang ông, giơ tay lên. "Tất cả chúng ta đều có phản ứng hơi thái quá một chút, nhưng không cần lo lắng hay xin lỗi về bất cứ điều gì đâu ạ."
"Tuy vậy, Sakura-chan, như tôi đã nói với con tối qua, chúng tôi sẽ giữ bí mật của con. Dù sao thì việc đó cũng không liên quan gì đến chúng tôi."
Cô nở nụ cười biết ơn với Mikoto, trước khi chuyển sự chú ý của mình sang Fugaku, người bắt đầu nói tiếp.
"Dù sao thì, các con cũng cần có người huấn luyện."
![](https://img.wattpad.com/cover/353901452-288-k980124.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
(EDIT HOÀN) Thử thách cho sự đổi thay - Phần 1
FanfictionTác giả: Espoiretreves Người dịch: Lạc Hi Nguồn: https://archiveofourown.org/works/26215825 Rating: M Thể loại: Time Travel, Haruno Sakura-centric, Alternate Universe - Canon Divergence Tình trạng: Completed (50/50) Tác phẩm chưa có sự cho phép của...