13

386 42 3
                                    

"cô về được rồi, cảm ơn cô. tiền uống coffee và trà bánh đấy"

"bác à, cháu là người yêu em ấy ạ"

lee munbi nghe được hắn nói thế liền chết sững, nhìn cậu thật lâu rồi đứng lên im lặng bỏ về.

bác sĩ lim kia nghĩ do mình già cả tai bị lẫn nên nhíu mày hỏi lại "cái gì cơ?"

hắn mỉm cười nắm tay hoseok nhắc lại một là nữa, "dạ cháu là người yêu của em ấy"

ông chưa tin được rằng là hoseok có người yêu vì vốn chỉ định hỏi trêu em thế thôi, thế mà lại còn là 1 cậu trai hùng hổ công khai như thế. không phải ông kì thị, chỉ là bất ngờ vì đứa bé ông đứt ruột xem là cháu đã lớn rồi, có cả người yêu. hoseok nãy giờ đơ người rồi dựt tay ra khỏi tay yoongi, "bác lim đừng tin ạ, anh ấy nói điêu đấy"

"ơ..không phải, ý ta không phải kì...", vì thấy mặt hắn đỡ ra lúc em hất tay hắn, ông cứ ngỡ vì thái độ của mình mà khiến cậu hiểu lầm. nhưng cậu lại nhanh nhảu nói tiếp "con tỏ tình nhưng yoongi không đồng ý ạ"

"em không nhớ hôm qua tôi nói gì sao, tôi bảo tôi yêu em rồi mà. tôi tỏ tình rồi em khỏi cần đi", hắn liền mạnh bạo lấy tay em mà nắm chặt

"nhưng hôm qua em chưa đồng ý mà, em muốn tỏ tình yoon cơ", em lớn giọng phản bác lại

ông thấy hai đứa này chim chuột chí choé với nhau mà phì cười, cất ống nghe rồi lấy giấy ra viết, "được rồi, 2 đứa ngưng cãi nhau đi. ta kê đơn thuốc rồi. cảm thôi, không cần truyền nước. nghỉ ngơi 1,2 ngày nữa là khoẻ. xong việc ta về đây, bà nhà còn chờ ta"

khi ông nói hết cả 2 cũng dừng tranh luận, hắn cúi đầu cảm ơn rồi tiễn bác lim ra cửa. sau khi bác lim về, hắn mới chạy vào phòng khách mà nhào xuống ôm em, mặc em bất ngờ mà không ngăn được thân hình nặng ấy ôm trọn lấy thân mình.

"yoongi, bỏ em raa"

"không, tôi không bỏ. nãy em nói em không đồng ý sao? tôi tỏ tình mà em không đồng ý? em có quyền gì mà không đồng ý?"

"anh...khó ưa quá, tại sao em không có quyền. em méc bố cho coi, méc cả bạch tuyết nữa. BẠCH TUYẾTTTTT....", em vừa nói vừa mếu máo khi thấy hắn có biểu hiện ép cung, hung dữ. nhanh chóng gọi đàn em đến tiếp viện.

khứa mèo lông trắng như nghe được lệnh phóng tới nhảy phóc lên hắn, tay thì cứ cào như kiểu muốn nói "nè, bỏ hobi ra. bỏ đại ca tui ra.."

"em mau trả lời, không phải em thích tôi lắm sao. không trả lời được thì đừng có trách", hai tay bẹo cái má em mà đe doạ

nước mắt em ngập úng cả đôi mắt xinh, liền ủy khuất hỏi : "sao anh cứ quát lên thế?"

chết thật, hắn quên mất. cái thói quen cứ bực là hằn giọng giờ lại hại hắn rồi. cứ ú ớ một hồi thì em nhìn hắn mà khóc to. "a, seokie của tôi. em biết là tôi như thế mà. xin lỗi tôi sẽ sửa, ngoan đừng khóc. vậy cho tôi hỏi có được không, em làm người yêu tôi được không?"

em nhìn hắn mà không nói, ôm chầm lấy yoongi mà sụt sùi, ngọ ngậy cái đầu để nước mắt dính hết vào áo hắn, gật đầu liên tục làm hắn muốn bật cười nhưng lại sợ em nghĩ rồi tự ái nên đành thôi.

|sope| sweetsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ