.
..
..."Anh nhận ra anh yêu Dunk rồi, phải làm sao đây? "
Dunk Natachai đột nhiên đứng dậy, cậu đi đến bên nồi cháo trên bếp đang sôi ùng ục, đưa tay nhấn tắt bếp điện, im lặng lấy muỗng nhỏ nêm nếm gia vị cho vừa ăn sau đó lấy tô múc ra cho hắn. Dunk im lặng ngồi đối diện nhìn Joong ăn cháo, hiện tại Dunk chỉ mong hắn ăn xong thật nhanh để cậu có thể rời khỏi nơi này ngay lập tức, không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào, bản thân cậu sau khi nghe thấy câu nói đó của hắn liền rối bời không thôi.
Joong im lặng ăn cháo, món ăn này cậu không phải chưa từng nấu qua cho hắn, hắn nhớ mùi vị trước đây rất đưa miệng nhưng sao bây giờ lại khó nuốt đến vậy? Sao cậu không trả lời hắn? Thật sự không còn cơ hội sao? Khi thấy hắn đã ăn hết cháo, cậu chủ động đứng dậy lấy cho hắn một ly nước ấm, ngay sau đó đem tô đi dọn dẹp một chút rồi đưa hắn lên giường đi ngủ. Dunk chui rút vào trong lòng Joong, hơi thở đều đều nhưng thật ra cậu chưa ngủ. Joong nằm ôm người trong lòng suy nghĩ phức tạp, hôn lên trán cậu một cái rồi mệt mỏi thiếp đi.
...
Dunk theo thói quen dậy từ sớm để chuẩn bị quần áo cho hắn, nấu bữa sáng nóng hổi sau đó quay vào phòng ngủ kêu hắn dậy. Thấy Joong vừa ngồi dậy liền ôm đầu xoa xoa, Dunk đi đến đưa tay nhỏ rờ lên trán kiểm tra thân nhiệt, vẫn còn âm ấm nhưng đã hạ sốt rồi. Joong thấy cậu như vậy liền ngồi im lặng, hắn muốn dừng lại ở khoảnh khắc này mãi mãi, muốn nhìn thấy cậu tiếp tục lo lắng cho hắn. Dunk đưa mắt đến đồng hồ đầu giường, sau đó quay qua nói với hắn.
"Sắp trễ rồi, anh đi thay đồ rồi ra ăn sáng nhé."
"Được."
Joong Archen nắm lấy bàn tay đang định rời khỏi mặt mình. Hắn nhìn cậu một lúc không nói gì, vẫn là không đủ can đảm nhắc lại chuyện đêm qua. Nếu cậu đã không muốn, hắn ép được sao?...
Được một lúc, hắn cũng buông tay câu, dùng một nụ cười ngốc để chào buổi sáng sau đứng dậy đi vào nhà tắm. Bỏ lại Natachai ngơ ngác nhìn vào cánh cửa nhà tắm đã khép lại đầy khó hiểu.
Joong Archen sau khi thay vào bộ âu phục do Dunk chuẩn bị, hắn đẩy cửa bước ra khỏi phòng tắm liền lên tiếng kêu cậu nhưng chẳng thấy trả lời. Joong gấp gáp đi đến phòng ăn, nhìn thấy một đĩa thức ăn cùng nước ép để sẵn, biết cậu đã rời đi, hắn cùng tâm trạng lơ lửng ngồi xuống dùng bữa sáng.
...
Dunk trên đường lái xe đến công ty, suy nghĩ cậu rồi bời. Joong Archen đột nhiên nói yêu cậu là thật hay đùa? Hắn là thấy thiếu cậu vài ngày liền như mất đi một người hay lo lắng cho hắn nên mới dùng lời ngon ngọt cầu hoà với cậu? Dunk rất không muốn tình cảm của bản thân bị đem ra làm trò đùa, nếu hắn là hiểu lầm thứ tình cảm bản thân dành cho cậu thì sao? Cậu không muốn tạo cho bản thân hy vọng rồi lại nhận lấy thất vọng, cậu biết bản thân sẽ không chịu nổi.
Chẳng biết Joong Archen di chuyển bằng thứ phương tiện thần kì nào mà khi Dunk vừa gửi xe dưới hầm xong liền bắt gặp hắn đứng ở thang máy chờ cậu. Dunk vẻ mặt hơi chột dạ nhìn người con trai to lớn trước mặt, từ lúc cậu bước xuống xe thì tầm mắt hắn vẫn luôn đặt trên người cậu. Miệng lấp bắp như kẻ vừa làm chuyện xấu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[JoongDunk]HE: THƯƠNG
FanfictionMuốn viết truyện về tình đơn phương được hồi đáp ạaa /Happy Ending/