10. Những mảnh ký ức buồn

123 21 4
                                    

Những ngày này tôi thường tự hỏi, tại sao tình bạn giữa hai đứa con gái lại mong manh như thế. Khi vui có thể tỉ tê tâm sự cho nhau những bí mật thầm kín nhất trên đời, để rồi khi mối quan hệ tan vỡ, chúng tôi giống như hai người đứng ở hai bờ chiến tuyến, nhất định không tha thứ cho đối phương.

Có lẽ là vì giữa con gái chúng tôi, ít nhiều luôn tồn tại cảm giác đố kỵ.

Buổi chiều đầu xuân ấy tôi ở lại trường rất lâu, cho đến khi bọn bạn trong lớp đã kéo nhau đi về hết, sắc trời dần dần tối sẫm theo chiều quay của kim đồng hồ. Bác bảo vệ đã bật dãy đèn ngoài sân trường, le lói trong bóng tối nhàn nhạt vẫn còn ánh sáng hắt ra từ một vài lớp học.

Tôi xách cặp trốn sau tòa nhà mới xây, không gian vắng lặng, tĩnh mịch đến mức hơi đáng sợ. Nhưng cũng vì vậy mà nơi này chẳng có mấy ai thường xuyên lui tới, tôi có thể tha hồ gặm nhấm nỗi buồn của mình mà không cần bận tâm đến điều gì. Chỉ là tôi quên mất ngày hôm ấy là lễ Tình nhân, vài cặp đôi nắm tay nhau nhẹ nhàng men theo cầu thang dẫn lên tầng trên, tiếng nói cười ríu rít nhỏ nhẹ mang đẫm hơi thở lãng mạn của thanh xuân. Tôi chán nản đeo ba lô lên vai rồi lẳng lặng đi khỏi tòa nhà, lê từng bước chân nặng trịch về phía nhà để xe của trường.

Vì mải cúi đầu đếm những viên gạch dưới chân nên tôi vô tình đâm sầm vào một ai đó ở hướng ngược lại. Tôi lập tức ngẩng đầu lên rối rít xin lỗi, trước khi kịp nhận ra mùi hương trên ngực áo người kia thật quen thuộc.

- Khánh? Mày đang khóc đấy à?

Bảo Anh ngạc nhiên hỏi tôi, theo bản năng tôi đưa tay lên quệt quệt mi mắt đã nhòe nhoẹt nước từ lúc nào. Cậu ta lại tiếp tục hỏi dồn như thể không muốn chừa cho tôi bất kỳ lối thoát nào:

- Trên lớp lại có chuyện gì? Đứa nào bắt nạt mày? - Thấy tôi vẫn im thin thít, Bảo Anh khẽ rít lên trong miệng. - Giời ơi, nay là ngày khai xuân mà chúng nó không tha cho mày à?

Tôi kéo kéo vạt áo của người con trai đứng đối diện, yếu ớt lên tiếng:

- Thôi, Bảo Anh. Bọn tao cãi nhau một tí thôi, chuyện của con gái, bình thường ấy mà...

- Tại sao lại phải nhịn, trong khi mày không làm gì sai? Một điều nhịn là chín điều lành, nhưng mà lành ít dữ nhiều thì có!

Bảo Anh giận dữ nắm lấy tay tôi, khẽ hét lên.

Tôi không biết phải mở miệng giải thích cho Bảo Anh như thế nào. Kỳ thực, tôi không phủ nhận suy nghĩ của cậu ta là sai. Chỉ đơn giản là chúng tôi lớn lên trong hai môi trường hoàn toàn khác nhau, vậy nên tư tưởng của chúng tôi không thể nào giống nhau được.

Hình dung một cách dễ hiểu, tôi và Bảo Anh đều bước đi trên một sợi dây căng giữa không trung. Điểm khác biệt là nếu cậu ta lỡ sảy chân thì vẫn có vòng tay của gia đình nâng đỡ phía dưới, Bảo Anh có thể sẽ hoảng sợ một chút, xước xát một chút nhưng nhất định cậu ta vẫn có thể sống sót, lành lặn. Tôi thì khác, tôi phải dò dẫm bước từng bước trên sợi dây mong manh mà không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào, nếu như thật sự bước hụt chân thì tôi chỉ còn một con đường duy nhất...

[Học đường, Full] Công chúa Tóc Xù không yêu hoàng tửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ