Ký ức về những ngày cấp một luôn phải lủi thủi một mình đột ngột quay trở lại khi tôi đã quen với việc có những mối quan hệ ở xung quanh. Niềm hy vọng duy nhất của tôi là Quế Anh cũng đã bị dập tắt phũ phàng sau ngày Valentine. Chúng tôi chính thức ở trong trạng thái "chiến tranh lạnh", không nói chuyện, không nhìn mặt nhau, coi đối phương như không khí trong lớp. Chỉ khác ở chỗ Quế Anh vẫn có thể nhoài xuống bàn dưới hỏi bài Huyền và Ánh, hoặc chạy lăng xăng sang phía bên kia lớp học để tụ tập tám chuyện. Chỉ có mình tôi bị triệt để cô lập giữa một tập thể bốn mươi đứa con gái.
Cảm giác bị bỏ lại một mình như vậy còn khó chịu hơn cả những buổi trưa lớp 4, lớp 5 phải ôm bát ngồi trong góc lớp, nhai trệu trạo từng hạt cơm bán trú khô không khốc.
Những ngày tháng cuối cùng của đời học sinh, tôi tự nhủ bản thân phải lơ đi tất cả mọi thứ, chỉ được phép tập trung ôn thi và nỗ lực đạt được số điểm cao nhất trong kỳ thi Đại học trước mắt. Vậy mà tôi còn chưa kịp ổn định cảm xúc của mình thì một drama nữa lại nổ ra, và lần này nó đã đưa tất cả chúng tôi - tôi, Minh Thành và Nhật Phương vào một vòng xoáy không có lối ra.
...
Lớp 11 Văn có một cô bé rất xinh tên là Bảo Ngọc. Từ khi mới vào trường, Bảo Ngọc đã luôn thân thiết quấn quýt với Nhật Phương, đến mức mọi người trong khối thường đùa là Bảo Ngọc giống như em sinh đôi của Phương vậy.
Nếu như Nhật Phương mang đến cho người đối diện một năng lượng rực rỡ, vui vẻ như ánh nắng mặt trời, thì Bảo Ngọc chính là cơn gió mát đầu thu, dịu dàng và trong trẻo.
Tôi mới chỉ tiếp xúc qua với Ngọc trong dịp 20/11 vừa rồi nhưng đã ngay lập tức có cảm tình với cô bé xinh xắn, lúc nào cũng cười tươi rói để lộ chiếc răng khểnh rất duyên. Chỉ là bẵng đi một thời gian dài, không ai còn thấy Bảo Ngọc chạy lên 12 Văn, ríu rít chuyện trò bên cạnh Nhật Phương nữa.
Mãi cho đến một buổi chiều cuối tháng ba, tôi nán lại lớp để làm nốt đề Lịch Sử. Khi đi vệ sinh trở lại, từ trong lớp học bỗng thấp thoáng giọng ai đó hình như đang... cãi nhau? Tôi rón rén bước lại gần thì nghe thấy tiếng Nhật Phương cáu kỉnh mắng người đối diện, lẫn trong tiếng khóc thút thít của người đó.
- Thì ra em bám theo chị cũng là vì anh Thành?
Im lặng.
- Chị nói cho Ngọc biết nhé, anh Thành không thích loại thảo mai thảo mốt, giả tạo ngây thơ như Ngọc đâu. Anh ấy nhận ra tính cách thật của Ngọc nên mới bỏ của chạy lấy người đấy!
Tôi không nghe rõ tiếng Bảo Ngọc lí nhí đáp trả Nhật Phương trong cơn nghẹn ngào.
- Ở trường thiếu gì gái xinh muốn nhảy vào lòng Minh Thành? Nhưng em có biết tại sao anh Thành chưa bao giờ công khai hẹn hò ai không? Vì tụi chị là một đôi! Nghe rõ chưa hả? Dám qua mặt tao để tán bồ tao hả?
Đến câu cuối cùng Nhật Phương bỗng gằn giọng thật thấp. Bảo Ngọc cúi đầu chạy vụt ra khỏi lớp, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng và đẫm nước mắt. Một lúc sau Nhật Phương cũng lững thững bước ra, khi chạm mặt tôi, cậu ta không thèm che giấu ánh mắt trợn trừng như đang đe doạ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Học đường, Full] Công chúa Tóc Xù không yêu hoàng tử
RomanceBảo Anh đặt tay lên vai tôi, lần đầu tiên trong suốt khoảng thời gian quen biết nhau, tôi cảm nhận được sự dịu dàng lẩn khuất giữa nhịp thở đều đặn của cậu. Một cách đột ngột và quyết liệt, Bảo Anh đặt lên mí mắt tô...