Bệnh chiếm hữu(2)

1.9K 83 5
                                    

Cuối cùng cũng đợi được đến ngày Eddie ra tù, Trần Nghị từ chối đi cùng mọi người, anh chỉ muốn tự mình đi đón Eddie. Trần Đông Dương nhìn anh rất lâu, sau đó chỉ nói

"Đừng làm gì khiến bản thân hối hận" - rồi để anh rời đi, ông thấy hiện tại không ai có thể ngăn cản Trần Nghị ngoại trừ Eddie.

Bạch Tông Dịch bước ra ngoài trước, Eddie nối theo sau - rồi lấy tay quay đầu Bạch Tông Dịch hướng về phía trước ngăn không cho Bạch Tông Dịch nhìn lại nơi hai người ở suốt bốn năm qua.

"Đừng quay đầu, không cần nói tạm biệt"

Nói xong cậu mới nhận ra mình nói hớ, ở bên cạnh Bạch Tông Dịch cười lớn:

"Cười gì chứ, tất cả là tại anh"

Dứt lời cậu thấy một chiếc xe hơi đang lao nhanh về phía mình, Eddie chỉ nhìn thoáng qua thì đã nhận ra đó là Trần Nghị. Eddie tự cười bản thân mình, bốn năm rồi, nhưng trong tim vẫn tràn đầy hình bóng của Trần Nghị. Bạch Tông Dịch nói đúng, nói cái gì mà đừng gặp người mình thích khi không thể đến với nhau cho đến khi mình có thể coi họ là anh em. Nhưng bốn năm rồi vẫn chưa đủ sao?

Chiếc xe dừng lại trước mặt hai người họ. Khoảng khắc Trần Nghị xuống xe và quay người về phía Eddie và Bạch Tông Dịch, Eddie cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung. Nếu cậu là một con mèo thì bây giờ cậu đã tiến vào thế phòng thủ hoặc đã nhanh chân chạy trốn.

"Eddie, lên xe"

Eddie không muốn trở về với Trần Nghị, liền nhanh chóng chào tạm biệt Bạch Tông Dịch rồi cậu lập tức rời đi. Trần Nghị tiến đến muốn nắm lấy cánh tay của Eddie, Eddie liền nhanh chóng tránh khỏi cánh tay đang muốn bắt lấy cậu của Trần Nghị.

Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Eddie còn không nhìn rõ cảm xúc trong mắt Trần Nghị thì đã bị anh vác lên mang đi. Dù có phản kháng như nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay của Trần Nghị.

Thật sự, Trần Nghị là tên khốn, anh ta vẫn luôn như vậy, xem cậu như loài động vật nhỏ có thể tuỳ ý lôi đi hoặc ôm sao? Giờ anh ta còn dùng sức mạnh trấn áp cậu khiến cậu không thể phản kháng.

Khi bị nhét vào xe, Eddie biết Trần Nghị sẽ không cho Bạch Tông Dịch lên xe, nên cậu chỉ có thể chui đầu của cửa sổ xe để cho địa chỉ của mình và chỉ vị trí bến xe Bus cho Bạch Tông Dịch, rồi vội vàng nói lời tạm biệt.

Trần Nghị khởi động xe.

"Không muốn làm hại Bạch Tông Dịch thì nên tránh xa anh ta ra"

Trần Nghị dứt lời liền quay sang nhìn Eddie, rồi anh cũng không nói gì thêm chỉ đạp chân ga sâu hơn một chút, Eddie bị sự tăng tốc bất ngờ của chiếc xe làm cho chấn kinh.

Nhìn khung cảnh đang lướt nhanh ngoài cửa sổ, trong lòng không khỏi nghi ngờ, bốn năm rồi, tính khí của Trần Nghị cũng tăng lên không ít. Không biết có phải do Lão Đại từ chối anh quá nhiều nên khiến anh thay đổi hay không.

Trở lại nơi này sau bốn năm, Tiệt Kiệt vẫn còn ở đây nhưng đồng thời cũng thêm nhiều người xa lạ, Eddie bước xuống xe định chào Tiệt Kiệt thì bị Trần Nghị chặn lại và vác đi.

"Này, Trần Nghị, anh làm gì vậy, thả tôi xuống, Trần Nghị!"

Trần nghị liếc nhìn Tiểu Kiệt và những người khác, họ ngầm hiểu lập tức giải tán trả lại không gian cho hai người.

Trần Nghị bế Eddie đang la hét, giãy giụa vào phòng ngủ. Trần Nghị vừa đặt cậu xuống, Eddie liền muốn nhanh chóng chạy thoát. Nhưng chưa kịp chạy đã bị Trần Nghị tóm được ném trở lại giường, rồi bị anh ép chặt cơ thể của mình vào người cậu. Eddie ra sức chống cự, nhưng sức lực so với Trần Nghị kém xa nên đã bị anh khống chế một cách dễ dàng, hai tay bị Trần Nghị ép chặt đưa qua đỉnh đầu.

"Trần nghị, anh phát điên cái mẹ gì vậy, thả tôi ra."

"Eddie, xin lỗi, tôi thích em, Eddie."

Eddie sửng sốt một hồi, nhưng rất nhau cậu lấy lại ý thức càng ra sức vũng vẫy

"Trần Nghị, anh nói nhảm cái gì? Tôi không phải là lão đại, anh nhìn cho rõ tôi là ai!"

"Hiện tại anh nhìn rất rõ, nhận ra được em là ai, anh không có nhận nhầm"

Trần Nghị nói lớn khiến Eddie giật mình, sức lực phản kháng của cậu cũng giảm đi vài phần.

"Eddie, là anh sai, trước đây anh không nhìn rõ được, anh là muốn được nhận được sự công nhận của Lão Đại mới không thể thấy được tâm ý của mình, là anh ngu ngốc."

Eddie nhìn Trần Nghị, đôi mắt đỏ hoe, gần như đắm chìm trong tình cảm của anh, Eddie gần như tin rằng Trần Nghị yêu cậu, nhưng nhớ lại những năm tháng theo đuổi Trần Nghị đã khiến cậu rút lui, cậu quay đầu và không muốn tiếp tục yêu Trần Nghị nữa.

"Trần Nghị, nhưng tôi không còn yêu anh nữa."

Trần Nghị nâng cằm Eddie buộc cậu phải nhìn thẳng vào anh.

"Eddie, nhìn anh, e thật sự không còn thích anh nữa thật sao?"

Eddie bị ép phải nhìn thẳng vào mắt Trần Nghị, cậu giật mình bởi ánh mắt u ám của anh. Lần đầu tiên Eddie nhìn thấy một Trần Nghị như vậy, cậu chỉ có thể hòa hoãn để làm dịu bầu không khí.

"Trần Nghị, anh làm gì? Anh muốn đánh nhau à, tôi vừa mới trở về không muốn động thủ cùng anh, anh biết mà ở nhà tù....ưm..."

Trần Nghị trực tiếp hôn xuống, không cho cậu nói hết. Eddie đột nhiên nổi giận, tên khốn Trần Nghị anh vậy mà hôn cậu còn dám đưa lưỡi vào, tôi cắn chết anh. Trần Nghị thấy người bên dưới định thực hiện hành động xấu, anh liền lập tức lùi lại nhìn thẳng vào mặt cậu, liền thấy được một khuôn mặt đã đỏ bừng vì tức giận. Trần Nghị vùi đầu vào một bên cổ của Eddie, dùng cơ thể anh bao trọn toàn bộ cơ thể của cậu.

"Eddie, tin anh một lần nữa, được không? Đừng từ chối anh"

Đừng từ chối anh, nếu không anh thật sự sẽ phát điên, Eddie.

------------------------------------------------------------------

Hiu hiu tui dịch xong thấy nó cứ sao sao ý. Mọi người góp ý cho tui sửa nhennn

Tui sẽ đăng chap mới vào Chủ Nhật hàng tuần nhé mọi người.

病态占有欲 - Bệnh Chiếm HữuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ