Chương 23

385 47 3
                                    


Park Jae-hyuk cùng Han Wang-ho trải qua một đêm hè bên những con đường dài vô tận, suốt cả quãng đường, dù Han Wang-ho có muốn rút tay ra thì Park Jae-hyuk cũng không muốn buông tay nữa.

Những cung đường trải dài ánh vàng từ mặt trời dần biến thành những cung đường trải đầy ánh sáng của đèn đường. Hai người cứ đi như không biết mệt mỏi, Han Wang-ho có chút lạ lẫm với khung cảnh này, anh nhìn xuống bàn tay bị Park Jae-hyuk nắm lấy, giống như đứa trẻ con vung tay rồi lại dừng.

Hơi ấm khiến trái tim dần chậm lại.

"Jae-hyuk.", Han Wang-ho gọi, dưới ánh đèn đường mờ, đôi mắt Han Wang-ho sáng rực như những vì sao: "Tại sao lại nắm tay vậy, nhìn chẳng giống cậu chút nào."

Park Jae-hyuk nghiêng đầu nhìn Han Wang-ho, hắn không vội trả lời Han Wang-ho ngay, cảm giác tay kề tay khiến hắn thích thú muốn trải nghiệm thêm một chút nữa.

Công viên trời đêm không có người, Park Jae-hyuk kéo Han Wang-ho lại gần một chiếc ghế đá gần đó, sương khiến ghế trải một lớp nước mỏng. Park Jae-hyuk lại tự nhiên cởi áo lau đi lớp sương ấy.

Hai người ngượng ngùng ngồi song song, từ đầu đến cuối tay cả hai đều chưa từng tách ra. Han Wang-ho mím môi, mong chờ lên tiếng một lần nữa: "Park Jae-hyuk, tại sao cứ nắm tay tớ vậy?"

Lần đầu tiên Park Jae-hyuk mang theo ngại ngùng cúi đầu xuống, hương nắng vàng trên mái tóc Han Wang-ho quanh quẩn bên chóp mũi Park Jae-hyuk: "Không biết nữa, chắc tại tay tớ lạnh Wang-ho à."

Han Wang-ho thật sự rất muốn cười, giữa trời mùa hè Hàn Quốc, con người to tròn như Park Jae-hyuk lại kêu lạnh. Xong Han Wang-ho lại không vạch trần lời nói dối đầy vụng về ấy của Park Jae-hyuk, suy cho cùng, Han Wang-ho cũng thích cái nắm tay này của hai người họ.

"Wang-ho à.", Park Jae-hyuk đột nhiên gọi người bạn thân của mình, Han Wang-ho ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn một đôi mắt sáng rực như những ánh sao, hình ảnh Han Wang-ho trong đêm đè lên đêm mùa đông khi trước, Park Jae-hyuk lại thấy trái tim mình đau nhói: "Tớ sợ rồi."

Đồng tử Han Wang-ho co lại, không gian chìm vào trong yên tĩnh, những lời muốn nói ra dường như đều bị chặn lại trong phút chốc. Chẳng ai muốn phá vỡ khung cảnh này cả.

Han Wang-ho thở dài một cái, anh tựa người vào ghế đá, sự lạnh lẽo khiến cho cơ thể người đi rừng rùng mình. Park Jae-hyuk cũng thôi những lời định nói ra, hiện tại bọn họ chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Park Jae-hyuk tựa đầu lên đầu Han Wang-ho, sau đó hai người nhìn công viên vắng lặng, mỏi rồi thì lại đổi tư thế, lúc này Han Wang-ho sẽ tựa vào trong lòng Park Jae-hyuk, tự nhiên như những cặp tình nhân vậy.

Đáng tiếc bọn họ không phải.

Khi lời hứa chưa hoàn thành, sẽ chẳng ai trong bọn họ làm phiền đến cuộc sống của nhau.

Đôi khi không chịu được nữa Han Wang-ho cùng Park Jae-hyuk sẽ bí mật gặp gỡ, gạt bỏ những ưu tư mà lặng người trong những khoảng không vô định của không gian và thời gian, như cái cách bọn họ đặt ra một ranh giới, trộm vượt qua ranh giới ấy giống như một thú vui đầy kích thích vậy.

[Runut][Peynut] Người thay thế.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ