2. Vương gia

433 22 3
                                    

     Cậu biết mình về kiểu gì cũng bị phạt nên vô cùng sợ hãi, vừa vào đến cửa Lam Minh điện thì cậu đã thấy lạnh sống lưng. Hạ nhân đang đứng ngoài nhìn cậu với ánh mắt 3 phần sợ hãi, 7 phần cầu xin. 

      Cậu vừa mở cửa ra, 1 người đàn ông mặt lạnh đang ngồi trên ghế với khuôn mặt đen xì.

   - Em còn biết đường về sao, ta còn tưởng em đi luôn nữa chứ ? - Người ngồi trên ghế lên tiếng lạnh tanh mang theo sự tức giận.

   - E...em không d...dám đâu - Cậu nhìn hắn đang tức giận mà sợ đến nỗi lời cũng không nói được. 

   - Tiểu Chi, trước khi đi ta dặn em như thế nào ? - Dương Minh bắt đầu dạy dỗ cậu.

   - Dạ, ngài dặn phải đi về trước canh Mùi ạ. - Cậu ngoan ngoãn đáp lời hắn, không dám chậm chễ.

   - Phải, vậy bây giờ là canh mấy rồi ? - Hắn không hề vội vã mà từ từ chỉ bảo cậu

   - Dạ, bây giờ là canh Thân ạ.

   - Vậy em đi chơi như vậy là đúng hay sai, em nói thử xem. 

   - Dạ, là em sai ạ. - Nguyệt Chi biết mình làm sai, biết sẽ không thể thoát nên thật thà nói ra.

   - Sai thì làm sao ?

  - Sai thì phải chịu phạt ạ. - Cậu mặc dù không muốn nhưng theo bản năng cậu đã trả lời hắn.

  - Tốt, vậy em đi đây mà bây giờ mới về ? - Hắn đã chuyển chủ đề sang văn kiện.

  - Dạ, em đi ra ngoài với Lương Ninh. E..em đã xin phép ngài trước khi đi rồi . - Cậu nghe hắn hỏi vậy, trong lòng không khỏi sợ hãi, cậu đã làm đúng những gì hắn yêu cầu rồi mà bộ có vấn đề gì sao ?

  - Không phải vấn đề đó. - Không nhận được câu trả lời mình muốn hắn lại càng tức giận,giọng hắn hắng lại, đôi lông mày của hắn khẽ nheo lại nhưng không hề để lộ chút sát ý nào.

  - V...ương gia, e..em thật sự không ngh...ĩ ra được, x...in ngài ch..ỉ bảo ạ. - Cậu vốn đã sợ nay lại khi nghe giọng của hắn như vậy lại càng thêm sợ, tay chân luống cuống, nói năng cũng không còn lưu loát nữa. Hiện giờ trong đầu cậu chỉ toàn sợ hãi, nên thà nói không biết còn hơn tự dày vò bản thân như vậy.

- Là không nghĩ ra hay là không muốn nghĩ ra ?- Thấy cậu chưa gì đã bỏ cuộc hắn vô cùng tức giận mà nghiêm giọng chất vấn.

  - E...em... em...- Nguyệt Chi đã bị Dương Minh dọa đến phát khóc rồi.

  - Haizz....., đây là ta quá chiều em rồi, mau đi lấy roi da ra đây. 

      Cậu không dám cãi lời hắn, lại càng không dám làm trái lời hắn. Chỉ biết ngoan ngoãn đi lại chiếc tủ ở góc phòng, ở đó có 1 chiếc roi da ở đó. 

      Thấy cậu mang chiếc roi da lại gần hắn chỉ lạnh lùng " Quy củ ". Hai chữ từ miệng hắn thốt ra nhẹ nhàng tựa như lông nhưng khi vào tai cậu lại như quả tạ nặng ngàn cân.

       Nguyệt Chi đi đến gần chỗ Dương Minh cung kính đưa roi da bằng hai tay cho hắn, tự giác cởi áo của mình ra, quay lưng về phía hắn. Cậu thành thục quỳ thẳng lưng, hai tay để sau hông, người hơi cúi về phía. Hắn nhận lấy chiếc roi da thong thả nhìn từng động tác của cậu, trong ánh mắt của hắn trong mắt ánh lên sự ôn nhu nhưng không kém phần nghiêm khắc.

[Huấn Văn] Tình Cảm Đẹp Nhất  Là Khi Yêu EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ