3. Sữa

327 17 1
                                    

  Sau khi về lại thư phòng Dương Minh đã pha sữa cho Nguyệt Chi. Từ khi cậu được hắn nhận nuôi đến nay hắn đã luôn cho cậu uống sữa này hàng tuần. Cậu cũng chưa từng thắc mắc mà vẫn ngoan ngoãn uống sữa suốt 7 năm nay.

   Khi đã pha sữa cho Nguyệt Chi xong hắn bèn đích thân mang sữa sang cho cậu.

- Tiểu Chi, uống sữa nhé. - Hắn nhẹ nhàng gọi đứa nhỏ đang nằm trên giường dậy uống sữa.

- Ưm, em không uống có được không ạ ?. Em không thích uống sữa đó chút nào. - Nguyệt Chi vừa nói đôi bàn tay nhỏ khẽ che miệng, đầu thì lắc lắc, đôi mắt long lanh hướng về phía người kia với vẻ cầu xin. Mặc dù phải uống sữa hằng tuần nhưng Nguyệt Chi không hề thích nó 1 chút nào, cậu không thích mùi tanh của sữa lại càng không thích cái hậu vị có chút đăng đắng của nó.

- Ngoan, nhắm mắt lại uống 1 lần là hết luôn, không hề đắng đâu. -  Hắn vẫn kiên nhẫn mà dỗ ngọt cậu uống sữa.

- Vâng ạ. - Cậu nói với giọng ủi xìu, đôi tay nhỏ khẽ đưa bát sữa lên miệng, uống 1 hơi.

- Uống đi. - Hắn với tay lấy cốc nước trên chiếc bàn gần đó, đưa sang cho cậu.

- Em xin ạ.

- Giờ Tiểu Chi ngoan, đi ngủ nhé, muộn rồi.- Hắn nói rồi dùng bàn tay to lớn của mình xoa đầu đứa nhỏ. Bình thường Nhị vương gia có vẻ ngoài rất lạnh lùng, với đôi mắt sắc bén nhưng với cậu hắn lại có phần dịu dàng hiếm thấy. Có thể ngoài cậu ra trên đời này người hằn dịu dàng chỉ có 1 người nữa mà thôi.

       Ngự Thư Phòng của Dương Minh.

Nửa đêm, hắn đang ngồi xử lí công vụ thì có tiếng gõ cửa.

Cốc...cốc..cốc 

- Thưa chủ tử, em vào được không ạ ?

- Vào đi.

- Thưa ngài, chuyện  phái em đi điều tra đã có kết quả rồi ạ. - Ám vệ từ ngoài đi vào nói.

- Ngươi nói đi. - Đôi mắt hắn khẽ nhìn ám vệ, âm thanh vẫn trầm ổn như vậy.

- Dạ, biên giới phía Bắc được Nam tướng quân trấn thủ, Nam gia đã phụ vụ cho hoàng tộc từ lâu, có thế nói là rất trung thành, Nam tướng quân đã lập nhiều công lớn. Còn Nam phu nhân có xuất thân bình thường là con gái của ngự xử bộ nội vụ, là quan văn nên cũng có ít thế lực, Nam tướng quân đã xin Hoàng đế ban hôn cho mình và Nam phu nhân vào 20 năm trước. Nam Nhị thiếu gia thì văn võ xong toàn là người có tài nhưng ít tham vọng, chỉ theo cha ra trận chưa từng dẫn binh.

- Còn Nam Đại tiểu thư thì sao?- Hắn nghe báo cáo thấy thiếu sót bèn 'nhắc nhở', mắt hắn lườm ám vệ kia từ đầu đến chân.

- Dạ,...dạ cái này ... em không thể tra được gì ạ. - Ám vệ bị vương gia như vậy liền sợ toát mồ hôi, nói năng cũng không lưu loát được.

- Tại sao ? - Dương Minh thấy làm lạ, chưa có chuyện gì mà đội binh lính và ám vệ của hắn không tra ra được.

- Dạ, đã có người nhúng tay vào ạ, người này để lại 1 phong thư nói em về đưa cho ngài. - Nói rồi ám vệ lấy từ trong tay áo ra 1 lá thư đưa lên cho Dương Minh.

[Huấn Văn] Tình Cảm Đẹp Nhất  Là Khi Yêu EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ