2. Thầy học

115 16 2
                                    

Hiên vẫn khép nép:

- Con không dám.

- Không nói thì mới là trái lời.

Nàng hít một hơi thật sâu, trước khi thực sự có đủ dũng khí khuyên can:

- Con mong đức ông lấy việc bảo trọng làm đầu. Biết rằng việc nước cấp bách, nhưng hao tổn sức lực xong thì cũng cần nghỉ ngơi, vậy mới có thể lâu dài.

Nguyên Trừng chẳng mảy may, đáp:

- Tam thập nhi lập (5), hiển nhiên là phải chuyên chú hết sức. Mọi chuyện ta làm vẫn thuận theo chức phận đấy thôi.

- Dạ. - Nghe vậy, Hiên chỉ biết gật đầu.

Hắn nhìn sang, dường như có vẻ gì không hài lòng:

- Ngươi vẫn còn có gì muốn nói sao?

- Đức ông dạy phải, con không...

Chưa kịp để nàng nói hết câu, Nguyên Trừng đã ngắt lời:

- Ngươi biết chuyện viên tịch của Trúc Lâm đại sĩ (6) chứ?

Hiên hiểu rằng người trước mặt đang muốn giãi bày:

- Phận con ngu tối, xin đức ông chỉ dạy thêm.

Giọng hắn chậm rãi, ngữ điệu không lên không xuống, như thể đang kể một câu chuyện đã nhàm:

- Ngài ấy biết lúc nào mình sẽ cưỡi hạc quy tiên, còn lường trước để dặn dò người chị gái đang hấp hối của mình. Kết quả là hai người mất vào cùng một ngày. (7)

Hiên im bặt, đến lúc này, hắn mới nhàn nhã gắp thức ăn đưa lên miệng:

- Sống chết có số, mọi chuyện đã được an bài, sao phải tốn công nghịch mệnh?

- Đức ông dạy phải, con xin nghe.

Nguyên Trừng không nhìn qua phía nàng, chỉ cười trừ, thừa biết người kia vẫn còn đang nghĩ ngợi. Hiên sớm đã mất cha mất mẹ, được hắn cho phép nên một vị gia nô già mới dám cưu mang, đến nay thì bà ấy cũng chẳng còn, nàng vẫn lớn lên cùng những người khác trong phủ. Chỉ là chẳng hiểu sao, theo thời gian, hắn cảm thấy Hiên có gì đó rất bướng bỉnh, dù bên ngoài thì vẫn là người hết lòng tận tụy.

Quả vậy, đêm đó, khi gian phòng nghỉ ngơi của hắn chỉ còn ánh đèn leo lét, nàng vẫn không yên tâm mà đứng bên ngoài canh chừng. Không gian thinh vắng, những tiếng xào xạc nhỏ nhoi cũng không thể xua đi vẻ cô quạnh. Hai canh giờ sau, khi đã suýt gà gật, nàng vẫn nghe thấy tiếng hắn hét lên vì ác mộng, xé toạc chút yên tĩnh buổi khuya.

Hiên vội chạy vào, mặc cho hắn tỏ ra không cần:

- Ngươi ra ngoài ngay đi!

- Đức ông hãy cố thở ra bình thường. Từ từ thôi ạ.

Hiên mặc kệ, vẫn ở bên giúp hắn ổn định lại hô hấp. Giây phút ấy, màn đêm dường như lại đặc hơn, cơn gió đông heo hút cũng cựa mình rồi chiếm lấy cái oi nực nơi thân thể hắn. Trong khoảng không tranh sáng tranh tối, ngay cả việc phân biệt xem mình đang mơ hay tỉnh cũng đột ngột trở nên khó khăn gấp vạn lần. Khoảnh khắc thực sự thấy bản thân rã rời, Nguyên Trừng mới chấp nhận cho gia nô đi mời thầy thuốc bên ngoài.

[Xuất bản] NHỮNG MÙA TRĂNG RƠI [CŨ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ