Du hành thời gian

113 6 0
                                    

Điều đầu tiên Nami nhìn thấy khi mở mắt ra là ánh trăng và ánh đèn của lễ hội ở gần cô.

Đợi đã, cô ấy ngất đi à?

Người phụ nữ ngồi ngay sau khi nhận ra điều này. Cô cảm thấy hơi nhức đầu và đặt ngón tay lên trán như thể cơn đau sẽ biến mất.

Nami cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, những gì cô có thể nhớ lại. Cô và đồng đội đã đi đến một hòn đảo, chỉ dừng lại một chút để lấy những thứ cần thiết lên tàu, họ không định ở lại lâu.

Nhưng sau đó Luffy và Usopp phát hiện ra rằng sắp có một lễ hội và họ không thể nào quên được sự thật đó. Vì sự kiên trì của mình, họ đã chọn ở lại tham gia sự kiện và rời đi ngay khi nó kết thúc.

Đáng ngạc nhiên là Nami lại là một trong những thành viên ủng hộ ý tưởng này. Cô nghĩ rằng, sau tất cả những gì họ đã trải qua, họ xứng đáng được nghỉ ngơi ít nhất một đêm.

Cô ấy đến lễ hội cùng mọi người nhưng phải tách khỏi một số người để làm người trông trẻ- ahem, đi cùng Luffy, Usopp và Zoro. Điều cuối cùng cô có thể nhớ là chạy theo người đầu tiên, vì anh ta đang tránh xa họ giữa đám đông, và sau đó... cô bất tỉnh.

Chà, nó có ích, nhưng nó không giải thích được việc cô ấy đang làm khi ngồi trên một chiếc ghế dài cách xa lễ hội, nhân tiện, với những đồ trang trí khác với những gì cô ấy có thể nhớ lại.

Cô quay đầu để cố gắng tìm kiếm ba người bạn của mình nhưng thay vào đó cô nhìn thấy, ngồi ở mép ghế cùng với cô, một cậu bé ít nhất sáu tuổi. Anh ta rất quen thuộc, không chỉ vậy mà còn giống hệt một người cô biết, với đội trưởng của cô. Anh ấy đang cầm takoyaki trên tay và trên đầu là chiếc mũ rơm mà Nami đã quá quen nhìn thấy.

Đôi mắt đen to tròn mà cô chỉ có thể cho rằng là Luffy chuyển tầm nhìn và anh nhìn chằm chằm vào cô.

"Chị đã thức dậy!" Cậu bé cười toe toét giống như cách mà Nami thấy cậu cười toe toét mỗi ngày. cô chỉ nhìn chằm chằm vào anh, quá bối rối để trả lời. Cô thấy nét mặt của người tóc đen thay đổi theo cách như thể anh không hiểu tại sao cô không nói gì. "Chị gì ơi, chị ổn chứ?"

"Cái gì? Ồ-" cô gái tóc cam bắt đầu, không biết phải nói gì. "Chị... vâng, chị nghĩ vậy. Em có thể cho chị biết tên em là gì không? Và chị đang ở đâu?"

"Em là Monkey D. Luffy và em sẽ là vua hải tặc!" Anh trả lời sau khi ăn hết số takoyaki có trong tay. Nếu Nami có chút nghi ngờ rằng anh ta là Luffy thì giờ cô đã không còn chút nghi ngờ nào nữa. Nhưng chuyện gì đã xảy ra? Cô ấy có quay ngược thời gian không? "Chị đang ở East Blue. Lúc ngã chị có bị đập đầu không?"

"Có lẽ." Cô ấy nói. Trên thực tế, điều đó là có thể. Cô ấy có thể đã bị thương ở đầu khi bất tỉnh và giờ cô ấy đang mơ thấy tình huống này.

“Em có thể đưa chị đến bệnh viện nếu chị muốn.” Cậu bé đứng dậy, tay giữ chiếc mũ trên đầu cho khỏi rơi. “Em biết một người rất thân thiết! À, nhưng Ace sẽ không biết em đã đi đâu…”

Đôi mắt Nami nheo lại. Tất nhiên rồi! Nếu cô ấy đang mơ với cậu bé Luffy thì việc Ace còn sống là điều đương nhiên. Rốt cuộc, anh ấy... đã ra đi cách đây hai năm ở thế giới thực.

[Dịch] Oneshot LunaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ