Tập 1.

466 25 1
                                    

Rating: 21+ ⚠️⚠️❌❌

Warning: violence, sinh tử, lệch nguyên tác, OOC.

--

Thành phố Tokyo đông đúc, buổi sáng chào đón gia đình tôi bằng một cơn mưa rào. Tôi thích mưa, vì mỗi khi chúng tạnh, cây cối trong vườn nhà đều khoác lên màu xanh mướt. Chúng mang lại cảm giác dịu êm, hãy tưởng tượng xem, khi thức dậy, bầu không khí thoáng đãng, từng cơn gió lùa vào mát rượi, khiến con người ta sảng khoái biết bao. Thời tiết dạo gần đây có vẻ không được đúng ý cho lắm, vì là mưa trái mùa.

Tôi có một gia đình hạnh phúc, chồng tôi là người đàn ông kỹ lưỡng và cẩn thận. Anh đôi khi có hơi ngờ nghệch, nhưng trách nhiệm của người làm trụ cột chính, tôi nghĩ anh đã suy tâm và vất vả hơn tôi rất nhiều rồi. Cơ ngơi anh vững chắc, tiền bạc dư dả và lối sống phong phú như vậy, anh đều dành hết cho mẹ con tôi.

Chủ tịch của một Tập đoàn lớn, dù dưới vài người mà lại trên hàng nghìn người. Báo kinh tế mỗi tuần đều điểm mặt chồng tôi, có người nói anh là thương nhân tài giỏi, có người nói anh là kẻ lạnh lùng nhẫn tâm. Tôi hiểu rõ anh, tuy anh không giỏi thể hiện cảm xúc, nhưng anh thay thế điều đó bằng cách hành động thiết thực. Tôi không biết họ đang ám chỉ điều gì, vài tháng trở lại, xuất hiện mấy tin tức không tốt về anh. Họ bảo rằng công ty dính vào bè phái xã hội đen nào đó, anh chẳng thèm quan tâm, thì tôi còn để ý làm gì? Chỉ là vào mỗi tối, đợi tôi và các con ngủ, anh cứ lặp lại thói quen đó. Anh lánh mặt ở phòng khác, trên giường ngủ chất đầy rượu mạnh, anh lao tâm nhiều quá rồi. Tôi nghĩ, áp lực từ dư luận khiến anh lúc thăng lúc trầm, cộng thêm việc chuyển giao sang mùa đông, tụi nhỏ rất hay mắc bệnh vặt. Người khác thì cảm thấy bình thường, nhưng tôi lại thấy kì lạ. Đứa con lớn nhất trong nhà đã bốn tuổi, cặp song sinh vừa mới qua lễ thôi nôi, ba thằng nhóc này chỉ thích quấn lấy anh thôi. Sao vậy nhỉ? Tôi mới là mẹ của chúng kia mà?

"Rin à, bảy giờ hơn rồi đó. Anh còn định nướng tới khi nào đây?"

"Ưm... năm... năm phút nữa đi..."

"Chẳng phải anh nói hôm nay công ty có cuộc họp cổ đông hay sao? Người đứng đầu như anh mà đến trễ thì còn ra thể thống gì nữa?"

Tôi nghiêm giọng, ánh sáng mặt trời chiếu vào khiến anh nhăn nhó. Tôi nhanh hơn anh một bước, thẳng thừng cắp luôn tấm chăn, là thứ bảo vệ anh khỏi tầm mắt của tôi. Anh đã làm cha rồi, cớ sao lại không làm gương cho con anh gì hết vậy? Thói quen khi ngủ cũng rất kì quặc, anh không thèm mặc quần áo, và bên cạnh giường phải đặt một chiếc gối ôm.

"Bà xã à, em có vẻ còn nhiều sức lắm hả? Đêm qua chúng ta nhiệt tình như vậy mà."

Một tính cách oái ăm mà tôi chưa bao giờ chấp nhận nổi, anh rất hay trêu chọc tôi. Dù là ở nhà hay là ở nơi đông người, thể hiện sự thân mật như ôm hôn là không đủ, lời nói của anh cũng là thứ cần phải lên án nhiều hơn. Nếu ba đứa nhỏ có mặt ở đây, để xem anh dám lôi chuyện hôm qua ra nói trước mặt chúng không.

"Anh thật là! Anh chín chắn lên giúp em với! Con nó sẽ cười anh..."

"Gì chứ? Anh chỉ đang nói sự thật với heo nhỏ của anh thôi mà. Tch tch, em nhìn em xem, đã làm mẹ rồi, nhưng mami quyến rũ đến mức dadi chẳng thể nào dứt ra được."

𝐒𝐮𝐧𝐚𝐎𝐬𝐚 | 𝐒𝐚𝐮𝐝𝐚𝐝𝐞.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ