45

613 33 2
                                    

- “Em nghỉ ngơi đi, một xíu anh qua với em, giờ anh phải về, mắc công Nam Tuấn lại cằn nhằn, nhức đầu lắm".

Kim Thạc Trân kéo chăn lên đắp cho nó, từ từ đứng lên cầm chén thuốc đi ra ngoài, lúc định đi về không quên quay đầu lại nhìn nó một lần nữa, anh bất giác thở dài.

Vừa ra khỏi cửa đụng mặt Kim Thái Hanh, tên này làm Thạc Trân xém chút giật mình rớt chén thuốc.

- “Quốc còn buồn lắm, em vào xem em ấy đi".

- “Em biết rồi".

Thạc Trân đóng cửa phòng nó lại cũng là lúc nó bật khóc nức nở, co người lại một góc, nó khóc đến mức hai mắt đỏ hoe cả lên, nếu lần đó nó chú ý một chút thì đâu có xảy ra chuyện như thế.

Lần đó là ai đẩy nó? Nó còn không biết.

Khi nãy có mọi người, nó kiềm lắm mới không khóc, nó biết mọi người rất lo cho nó, Chính Quốc không biết là từ khi nào đã học cách chịu đựng một mình. Bên ngoài có tiếng gõ cửa, nó vội nín hẳn, đưa tay lên lau đi nước mắt trên gương mặt mình, hít một hơi thật sâu rồi mới cất giọng.

- “Vào đi ạ".

...

- “Thái Hanh?".

...

- “Bụng anh làm sao vậy? Sao nó bự thế".

Kim Thái Hanh luống cuống chỉnh lại cái bụng của mình, anh nhớ lại khi trước Chính Quốc mang thai đi đứng như thế nào, anh đều đi như thế ấy, bộ dạng anh vụng về trong buồn cười lắm.

- “Em không cần mang thai nữa, lần này anh đã mang thai rồi nè, em nhìn xem".

Kim Thái Hanh đi lại trước mặt nó, nó từ từ sờ vào bụng của anh, con Than từ trong lớp áo Kim Thái Hanh chui ra, nó vui vẻ lắc cái đầu nhỏ của mình cọ bộ lông mềm kia vào người Chính Quốc như muốn an ủi.

Chính Quốc đưa tay lên xoa nhẹ bộ lông của Than, Kim Thái Hanh bỗng dưng ôm chầm lấy nó, Chính Quốc có chút bất ngờ, Than biết điều liền đi ra khỏi lòng Chính Quốc để Kim Thái Hanh có thể ôm nó thật chặt.

- “Chính Quốc, em biết không, con là lộc trời ban, mất rồi thì coi như ta và con kém duyên, sau này có thể sinh thêm đứa khác, nếu không sinh được nữa thì thôi, anh không nuôi con được thì anh sẽ nuôi em, nuôi em đến suốt cuộc đời luôn, anh hứa đấy".

...

- “Đừng có khóc, xin em đấy... Anh thật sự rất sợ người anh thương phải khóc trước mặt anh".

Chính Quốc nghe rất rõ, từng câu từng chữ của Kim Thái Hanh luôn vang trong đầu nó, nó không biết mình nên làm gì nữa... Nó thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, nó không phải cô đơn chịu đựng nỗi đau mất con, nó có Kim Thái Hanh, có một Kim Thái Hanh sẵn sàng ôm nó vào lòng, dỗ dành nó.

Điền Chính Quốc ôm chặt lấy Kim Thái Hanh, nước mắt không biết ở đâu tuông ra, ban đầu thấy nó ôm mình khóc, Kim Thái Hanh có chút luống cuống nhưng rồi lại đưa tay lên vuốt nhẹ lưng nó.

- “Đủ rồi, nhiêu đó đủ rồi, anh ở đây, em đừng khóc nữa, ngoan nhé".

Dỗ một lúc cuối cùng nó cũng nín, anh nhẹ nhàng đưa tay lên lau nước mắt cho nó, sẵn tiện hôn vào trán nó một cái.

taeguk |  Làm vợ cậu ba KimNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ