48

582 27 7
                                    

- “Dập đầu, quỳ xuống xin lỗi con tao".

Kim Thái Hanh hiên ngang đứng nhìn Gia Bảo đang ngồi bệt dưới đất, ánh mắt anh không một chút gì gọi là niệm tình xưa cũ. Dạo trước, anh đi vào đồn đấm vào mồm Hoàng Đượt thì biết, hắn không phải người xô ngã Chính Quốc.

Gia Bảo cũng phải run sợ trước thái độ của Kim Thái Hanh, hắn quỳ dưới chân anh, bộ dạng đáng thương cầu anh tha cho cái mạng này.

- “Xin anh tha cho em, em mù quáng nghe theo Hoàng Đượt, chứ em nào dám làm chuyện ác ôn thế".

- “Tao nói... DẬP ĐẦU XUỐNG XIN LỖI CON TAO".

Thái Hanh không nặng không nhẹ, hất chân đang bị Gia Bảo ôm kia, khiến hắn ngã nhào xuống đất, bộ dạng thê thảm vô cùng. Hắn cứ tưởng sẽ trốn thoát được khỏi đây, nào ngờ, chỉ mới đi khỏi vài bước đã bị Kim Thái Hanh túm lại.

Gia Bảo hoảng loạn, vội quỳ xuống dập đầu trước bia mộ của đứa nhỏ, vừa dập vừa xin anh tha thứ, khóc lóc ỉ ôi làm ra bộ dáng thê thảm. Người hầu đi theo Thái Hanh, lần đầu thấy anh đối xử với một người như thế.

- “Cậu ba, cậu Quốc kiếm cậu ba nãy giờ, cậu Quốc có nấu đồ cho cậu ba đó".

Thằng Thành chạy ra liếc nhìn Gia Bảo một cái, rồi vui vẻ nói với Kim Thái Hanh, nghe người thương kiếm mình, còn chuẩn bị đồ ăn cho mình, khóe môi bất giác cong lên một đường.

Khi nãy ác liệt bao nhiêu, giờ lại cười tủm tỉm như trai mới biết yêu.

- “Đừng để Chính Quốc biết việc này, cậu vô trong với em ấy đã, để em ấy đợi lâu không được".

Phủi bụi trên tay, nhìn Gia Bảo đập đầu đến chảy máu, anh không những không thương tiếc còn tặng thêm ánh mắt khinh thường, người ở lại coi Gia Bảo vì chút sơ sài lại để hắn chạy đi mất.

Hắn ôm cơ thể đau nhức của mình vừa chạy vừa rủa thầm Chính Quốc.

“Chính Quốc, mày chờ đi".

...

Kim Thái Hanh vừa về tới cổng nhà, đã thấy bóng dáng người thương chạy ra mừng anh về, nó chưa mang dép nữa, thấy anh về liền hớn hở chạy ra ôm chầm lấy anh. Thái Hanh âu yếm hôn vào má nó, từ lúc nó mất con, bao nhiêu yêu thương Kim Thái Hanh đều dành cho nó, nếu như lúc trước dành 9 phần cho nó, thì hiện tại, anh dành hết 91 phần còn lại cho Chính Quốc.

- “Mừng anh về nhà".

- “Đi chân đất, đau chân lắm, sao không mang dép vào?".

- “Hay anh bế em vào nhà đi?".

Chính Quốc hí hửng nhảy lên người anh, hai tay choàng qua cổ, chân quấn quanh eo anh, Kim Thái Hanh chỉ biết cười ôm con thỏ này vào trong nhà.

Vừa vào đã thấy ông hội đồng đi ra chăm cây.

- “Úi trời, mắt tui sắp mù tới nơi rồi".

- “Chứ không phải má không cho cha ôm, nên cha ganh tị với tụi con chứ gì".

- “Con với cái, biết thế lúc mày sinh ra, tao ném cho bà bán cá nuôi rồi".

taeguk |  Làm vợ cậu ba KimNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ