Chính Quốc ngồi ngắm cây hoa lan Kim Thái Hanh mới tặng nó kia, dạo này nó dễ buồn nôn quá, nhớ lần đầu mang thai đâu có khó chịu như thế.
Bà Nhung tay cầm cây quạt, bộ dạng khinh thường đi lại nhìn nó, nó lễ phép gật đầu chào một cái rồi thôi, bà ta nhìn cái bụng hơi to lên của nó rồi lại nhìn gương mặt nó, nghiến răng chua ngoa lên tiếng.
- "Cái gương mặt này chắc nhiều thằng thích lắm ha, hèn gì CON RỂ tao lại giữ khư khư bên người".
...
- "Dạ bác cũng nhiều mà".
- "Nhiều gì?".
- "Nhiều chuyện".
Điền Chính Quốc mỉm cười, giữ thái độ tôn trọng như cũ, bà ta cãi không lại thẹn quá hóa giận ném cái quạt trên tay vào người nó, khiến gương mặt của Chính Quốc bị trầy xước, xem qua thì không có nặng lắm, nhưng mà đau...
Chính Quốc nhịn xuống, đưa tay lên sờ vào gương mặt của mình, nó không để ý nhiều, vì không muốn làm lớn, bà ta thấy Chính Quốc im lặng liền tưởng bở, cố ý đi lại chèn ép nó.
- "Cái thứ mày nên cút về với con mẹ nghèo nàn của mày đi".
...
- "Ở đây nhớ là vườn lan của CẬU BA TẶNG CẬU QUỐC MÀ, tự dưng hôm nay lại nghe thoáng qua mùi gì hôi vậy nhỉ?".
- "Mùi ở nhờ, ở đậu còn lên mặt".
...
Thế Thành cùng Y/N đi tới, kẻ tung người hứng, người thì đưa tay che mũi lại, người thì cầm quạt, cố ý quạt vào mặt bà Nhung. Thành thấy nó bị thương ngay má, liền chạy lại lo lắng hỏi han đủ thứ.
Bà Nhung ăn cục tức trong bụng không biết trút giận đâu, liền ôm tim khuỵu xuống, miệng la làng lên.
Đã ăn cướp còn la làng.
Người trong nhà thấy tiếng động liền chạy ra xem, trước mắt thấy Y/N và Thế Thành đứng chắn trước mặt Chính Quốc.
- "Không biết kính người lớn tuổi gì hết".
- "Dù sao thì nhà Lê cũng giúp cậu ba mà... được cậu ba để ý xíu lại tưởng mình là chủ của căn nhà rồi à".
...
Từng lời xì xào bàn tán đều nhắm về nó, nay nhà Kim có khách, mọi người nghe tiếng la của bà Nhung liền chạy ra xem, Chính Quốc cúi đầu xuống, ông bà Kim im lặng không nói gì hết.
Mấy ông bà phú hộ cứ thi nhau bàn tán về nó, nó chỉ thở dài, nhìn Y/N và Thế Thành lắc đầu ý bảo mình không sao. Nó tiến lên xin lỗi bà Nhung, đưa tay lên có ý đỡ bà dậy, ai ngờ bà ta đẩy nó ra làm nó xém chút nữa đã ngã xuống đất rồi.
- "Nói đủ chưa?".
Ông Kim lúc này mới lên tiếng, chất giọng ông nghiêm túc nhìn một lượt từng người có mặt ở đây.
- "Dâu tôi nó còn nhỏ, không chú ý mong chị Lê rộng lượng bỏ qua, để người khác đồn ra ngoài lại tưởng chị là kẻ chấp nhặt chuyện nhỏ, mà ai biết được chị có phải người như thế không".
BẠN ĐANG ĐỌC
taeguk | Làm vợ cậu ba Kim
Fanfictiononly taeguk vì quá nhớ fic nên đăng lên đây để đọc lại _không có mục đích gì thêm _ --- write by: ngnkituelam