86

658 18 3
                                    

Mãi đến tận trưa nắng không thấy bóng dáng Kim Thái Hanh đâu hết, trong lòng nó cứ thấp thỏm không yên, nó sợ bi kịch sẽ lập lại lần nữa, xảy ra thêm lần nữa, nó không biết phải đối mặt ra sao.

Chính Quốc cứ trông ngóng ngoài cửa sân, thấy có bóng người đi vào liền vội vàng đứng lên chạy ra, bà nội vui vẻ xoa đầu Chính Quốc.

- “Cháu dâu bà xinh đẹp quá đi".

Tiếp theo đó nhà hội đồng Kim cùng khách mời, tìm hoài tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng Kim Thái Hanh đâu hết.

- “Bà ơi, chồng con đâu rồi bà?".

- “Nó đi sau á con, chắc sắp tới rồi".

Nó nghe bà nội nói, cũng yên tâm hơn một phần, đi theo người lớn chào hỏi dòng họ, họ hàng xung quanh, đến 30 phút sau vẫn không thấy Kim Thái Hanh xuất hiện.

Bên ngoài sân có bóng dáng ai đó đang đi tới, nó chạy ngay ra bên ngoài, hớn hở vì tưởng đó là Kim Thái Hanh.

- “Anh sao lại qua lâu thế? Có biết em... Chú Phúc? Anh Thái Hanh đâu rồi ạ?".

- “Thái Hanh...".

Chú Phúc bộ dạng lấm lem, người toàn đất, bộ đồ lúc sáng giờ chỉ toàn bụi bẩn, mồ hôi chảy dài trên gương mặt của chú, nó đờ người ra một lát, sau đó nước mắt thi nhau rơi xuống, Chính Quốc lay lay cánh tay của chú, chờ chú cho một câu trả lời.

- “Chú.. Chú nói con biết, anh Thái Hanh đâu rồi ạ? Anh đâu rồi ạ?".

Chú Phúc không biết nói với nó thế nào cho đúng, chú cúi đầu xuống, cả nhà thấy nó khóc liền chạy lại, vừa lúc nghe được câu hỏi của nó.

- “Người đẹp tìm anh hả?".

Kim Thái Hanh vẫn an toàn bước vào đám cưới, anh vui vẻ cười với nó một cái, Chính Quốc tròn mắt nhìn anh.

- “Anh... Trên người anh bị sao vậy?".

- “À ừ, khi nãy anh kêu chú Phúc để anh lái xe, anh lái hơi dữ nên em biết rồi đó, phóng thẳng xuống ruộng của bà Tám luôn, nhưng mà anh vẫn còn đẹp trai chán".

Cả nhà hội đồng Kim nghe xong xém xíu nữa ngất xỉu, bà nội cha nó chứ.

Kim Thái Hanh mình đầy bùn đất, ống quần cái cao cái thấp, chiếc giày giờ chỉ còn đúng một chiếc. Nó biết sao khi nãy chú Phúc khó nói rồi, ôi trời ơi.

- “Sao em khóc? Ai ăn hiếp em hả? Thằng nào con nào ăn hiếp Chính Quốc của tao?".

Nó chạy lại đánh anh một cái, sau đó khóc òa lên y một đứa trẻ. Kim Thái Hanh không hiểu gì, vẫn ôm ôm nó, vỗ cho nó nín khóc. Ông hội đồng đau đầu kêu Nam Tuấn với Doãn Kỳ tống thằng ông nội nhỏ của ông vô thay đồ, giờ mà có cái hố là ông nhảy xuống liền á.

...

Mai Trinh cầm con dao nhỏ đằng sau, cô ta nắm chặt lấy nó, nhìn anh một cái.

- “Sao anh lại nhìn em xa lạ như thế? Khi trước đâu có như vậy đâu".

- “Cô tìm tôi có việc gì?".

...

- “Em mất hết tất cả rồi, cả nhà, cả mẹ và cả anh. Lúc trước em tự hỏi, em có gì không bằng Chính Quốc, nhưng mà em sai rồi, nhìn cái cách anh yêu thương em ấy, khác hoàn toàn so với lúc anh ở bên em".

taeguk |  Làm vợ cậu ba KimNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ