67

451 18 0
                                    

- "Từ nay cấm cậu không được nói chuyện với thằng khác, cậu là của tôi, không được quyền thân mật với ai khác ngoài thằng Kim Thái Hanh này".

Điền Chính Quốc bật cười, nó không nói gì, cúi đầu xuống. Trước lúc ăn, nó thấy Kim Thái Hanh âu yếm dịu dàng với Mai Trinh, nó thấy anh tự tay đeo cho cô ta chiếc nhẫn, nó muốn ghen lắm, rất muốn ghen, nhưng nó lấy tư cách gì để ghen đây?

- “Cậu ba đối với tôi là gì? Đồ chơi? Tình nhân hay người qua đường? Cậu không có quyền cấm tôi".

Thái Hanh đờ người ra nhìn nó, nhìn thấy nó nhỏ nhỏ nói, từng câu từng chữ anh đều nghe thấy hết. Phải rồi, anh có là gì đâu, sao lại phải cấm nó đủ thứ hết. Nhìn bóng dáng nhỏ của nó run lên, nhìn thấy nó cố kiềm nén không cho nước mắt rơi ra, theo bản năng, Thái Hanh đưa tay lên lau nước mắt cho nó, nhưng rồi lại bị nó gạt ra, ôm theo chăn gối ra khỏi phòng.

Kim Thái Hanh vẫn đứng ở đó, anh đưa tay lên tự tát vào mặt mình.

- “Mày làm cái gì vậy Hanh?".

Đêm đó, mỗi người một phòng, một người thức trắng đêm suy nghĩ, một người lặng lẽ ôm lấy gối khóc nức nở.

...

Chính Quốc thức dậy với cơ thể mệt nhọc, đôi mắt khóc đến đỏ cả lên, rửa mặt trấn tĩnh lại bản thân mình, nó gắp đồ lại ngay ngắn, vừa bước ra cửa đã thấy bóng dáng Kim Thái Hanh đi qua đi lại, thấy nó liền gãi đầu đi tới.

- “Thì... Chuyện là, ừm... Em ăn cơm chưa?".

...

Nó quay người đi luôn, không thèm ngó ngàng gì tới anh nữa, hôm đó Điền Chính Quốc tự dưng lại có một cái đuôi lẽo đẽo theo sau. Mai Trinh tức giận khi nhìn thấy nó và anh, cô ta đi lại kéo anh về phía mình.

- “Anh, dẫn em đi chơi đi".

- “Chính Quốc, cậu có muốn đi chơi không?".

Thái Hanh xoa đầu Mai Trinh, sau đó quay qua hỏi nó, nó đang chăm hoa lan không nói gì chỉ lắc đầu thể hiện ý không muốn đi, Kim Thái Hanh bất lực đành từ chối Mai Trinh.

- “Anh có việc bận rồi, anh phải qua nhà Doãn Kỳ, em ở nhà nhé, mai anh dẫn đi".

Cô ta tức giận đi luôn một mạch, Kim Thái Hanh trước khi đi không quên quay lại nhìn nó một cái, thấy Chính Quốc vẫn không thèm ngó ngàng gì tới mình liền đi lên xe luôn.

Chỉ là lỡ miệng cấm nó thôi mà, sao nó lại giận mình dai thế nhợ? Hay Thái Hanh lúc trong phòng làm đau nó ta?

Một đống câu hỏi cứ bay qua đầu anh, chiếc xe chầm chậm lăn bánh trên đường, anh nhìn khung cảnh ruộng lúa kia, mùa hương lúa phảng phất khiến con người ta cảm giác dễ chịu hơn hẳn.

“Em ơi, em đẹp như màu của lúa vậy, mộc mạc mà xinh đẹp, nhìn em rồi chẳng muốn nhìn ai nữa".

Anh cứ cảm thấy những nơi này rất rất quen luôn, nhưng không tài nào nhớ ra được. Trong kí ức vụn kia, anh thấy mình cùng ai đó, nắm tay bước trên con đường đầy lúa, mải mê suy nghĩ, không biết đã đến nơi khi nào.

taeguk |  Làm vợ cậu ba KimNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ