Deadline LOLUVI
by @poènue/@mukrom_.Đề: "Điều tôi muốn nói cho em biết không phải là đau buồn."
Brian: Từ Tân.
Jeremy: Quýnh Mẫn.heart rot: mục tim.
_________________________
Và thế là, vó ngựa tung bụi mịt mù, mang em rời xa ta, mãi mãi.
Mũi giáo cùng khiêng sắt sau lưng đổ ập về phía ta từng giây, từng giây. Từng giây, bóng lưng Jeremy nhỏ dần, nhỏ mãi, đến nỗi ta không còn phân biệt được ngọn đuốc trong tay em hay những vì tinh tú đang thắp rực nền trời đen đúa kia nữa rồi.
Đêm mùa đông không gió không tuyết, chỉ có lưỡi lửa thù hận găm sâu vào niềm yếu đuối thẳm sâu trong ta.
|
Mùa đông phương Bắc, mụ gió ngang tàng lại nổi cơn thịnh nộ, vần vũ ngày đêm cùng màn tuyết trắng giăng kín bụng mưa.
Hoa tuyết thường nghịch ngợm xước vào da thịt ta những vết bén ngót mỗi khi xông trận. Những vết tích ấy bao giờ cũng khiến ta hăng máu hơn bình thường, mũi giáo trên tay cũng dứt khoát cắm phập vào cổ họng của tên tính trẻ tội nghiệp.
Thinh không đặc nghẹt hoa tuyết màu đỏ, hoa tuyết tanh tưởi bám vào giáp ngực, tươm vào môi lưỡi ta những vị rỉ sét. Sự chết chóc ấy là vinh quang, là thứ duy nhất giúp ta càn quét những con mồi láng giềng quá sức yếu ớt trước khi ngồi lên ngai vua mà ta hằng mơ ước.
Chưa đến hai giờ đồng hồ, mặt trời hãy còn ngượng ngùng trốn mất vào bụng mây xám xịt, quân ta đã tràn vào bờ cõi nước Nam xinh đẹp.
Xứ nhiệt đới phương Nam ấy, chẳng thô ráp bỏng lửa như miền miên trường viễn Tây khắc nghiệt, cũng chẳng hỗn loạn bão tố như vùng biển Đông quái gở. Nước Nam ôn hòa mưa nắng, nông nghiệp hồn hậu nuôi lớn những con người nhỏ bé hào sảng, ấy thế mà lại tồn tại qua hàng trăm năm trước sự thèm thuồng chả hề che giấu của các vị vua nước láng giềng tham lam.
Và chẳng biết từ khi nào, nuốt chửng được miếng bánh màu mỡ này đã trở thành mục tiêu phải đạt được nếu muốn vị vua già cõi trên ta nhường cho chiếc ngai vàng quyền lực.
Thời gian trôi qua trước mắt ta dần dà đã không còn được hằng định bằng giây phút nữa, thay vào đó là số đầu người lướt qua lưỡi giáo bén nhọn.
Vó ngựa ta giẫm đạp qua hơn biết bao thành trì của họ rồi nhỉ? Tại sao dân nước Nam cứ xông về phía ta như sóng, hết lớp này đến lớp khác thế kia? Cứ như thể bọn họ tin rằng chỉ cần bao vây ta bằng những thanh gươm yếu ớt ấy sẽ thật sự khiến ta chùn bước vậy.
Chẳng ai ngờ được, nếu da thịt người phương Nam cứa vẹo mũi giáo, ta sẽ thay bằng gươm; còn nếu huyết quản của họ bẻ gãy lưỡi gươm, ta lại thay bằng thứ nông cụ mà con dân của họ dùng cày cấy hằng ngày. Cứ thế, mây đỏ giăng ngợp chân trời. Máu tươi hãy còn ấm nóng mãi không lấp được thứ mùi kim khí lạnh lẽo.
BẠN ĐANG ĐỌC
tân quýnh ✧ trọn đời.
FanfictionTrọn đời. Là từng năm từng tháng từng phút từng giây, anh phải ở bên tôi ngần ấy thời gian. Thiếu đi một phút, một giây, một khắc thì liền không còn là trọn đời nữa. *câu văn được lấy cảm hứng từ câu thoại của phim Tân bá vương biệt cơ: "Đã nói là...