Chương 7

358 33 0
                                    

Kim Kiến Thành tỉnh lại, đang còn rất buồn ngủ, đột nhiên lại cảm thấy mình bị ép tới không thở nổi, nhìn xuống lòng ngực liền thấy khuôn mặt của Bách Bác đang ngủ gối lên ngực mình; cậu nhất thời cảm thấy kinh hách, một lát sau, mới mơ hồ nhớ tới chuyện tối hôm qua, không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Cậu thấy đối phương trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại, liền vươn tay vén lại mái tóc hỗn độn cho Bách Bác, vẫn ôm đối phương như cũ.

Trong phòng mở điều hòa, độ ấm đối với người vừa mới tỉnh mà nói có chút lạnh, Kim Kiến Thành ôm nam nhân, qua không lâu lại cảm thấy bắt đầu ấm áp, một bên nghĩ đối phương tỉnh lại không biết có thể giận dỗi không, một bên bắt đầu cười thầm.

Nhưng lần này sự tình cũng không phát triển như cậu nghĩ, hơn mười phút sau Bách Bác mở mắt ra, không có tức giận, không có trách cứ, càng không có ngôn từ không được tự nhiên; Kim Kiến Thành nhìn đối phương, ngơ ngác nói câu: "Chào buổi sáng."

"... Chào buổi sáng." Bách Bác bình bình đáp trả một câu, xoay người, không kiên nhẫn ôm eo của Kim Kiến Thành làm cho Kim Kiến Thành nằm đến bên cạnh, sau đó giọng nói mơ hồ nói: "Còn sớm, ngủ tiếp một chút."

Kim Kiến Thành sững sờ ừ một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy mình có thể đang mơ một giấc mơ không thực tế, Bách Bác buổi sáng dậy chuyện thứ nhất lại không phải đẩy cậu ra, chuyện thứ hai lại không phải rời khỏi giường. Hết thảy đều tương phản với suy nghĩ của cậu, cậu chưa bao giờ biết, người thuộc loại trời sinh tính không được tự nhiên như Bách Bác, cư nhiên sẽ ôm cậu tiếp tục ngủ, cho dù hiện tại là lúc hưởng tuần trăng mật cũng tương đương khó tin.

Cả khuôn mặt cậu đều dựa vào ngực của đối phương, nếu tĩnh tâm lại, còn có thể nghe thấy tiếng tim đập ổn định của nam nhân. Kim Kiến Thành do dự một chút, quyết định cũng tiếp tục ngủ, dù sao Bách Bác cũng ngủ, cậu không có khả năng vì vậy mà bị trách cứ.

Giấc ngủ này của hai người liền trực tiếp đến tận giữa trưa.

Lúc Bách Bác lại tỉnh lại, bệnh trạng mẫn cảm lại xuất hiện, anh cuốn chặt chăn bông, uống một viên thuốc xong liền nằm ở trên giường. Kim Kiến Thành gọi điện thoại kêu phục vụ phòng, để cho nhân viên phục vụ đưa tới bữa sáng muộn.

Không biết là bởi vì tác dụng phụ của thuốc hay chỉ thuần túy là không muốn ăn cái gì, Bách Bác không phấn chấn tựa vào đầu giường, chỉ ăn một chút sa lát, uống một ngụm canh, sau đó thì không chịu ăn gì nữa. Kim Kiến Thành khuyên vài câu, cũng không có hiệu quả, bỗng nhiên nhớ tới phương pháp lúc trước mình đã dùng qua, dứt khoát tự mình lên sân khấu đút thức ăn cho đối phương, thần sắc nam nhân hơi động, lại ngoan ngoãn tiếp nhận.

Thực vật đầy mỡ nói thế nào Bách Bác cũng không chịu ăn, Kim Kiến Thành châm chước một chút, chỉ đút cho đối phương ăn mấy miếng bánh mì, uống một ít nước luộn thịt bò, lại dùng dĩa xiên một miếng chanh cùng ô mai có rưới nước tương, từng miếng từng miếng đút vào miệng đối phương.

Bách Bác chậm rãi nhai nuốt, dường như cũng không phải đặc biệt muốn ăn, mà chỉ là đơn thuần cho Kim Kiến Thành mặt mũi mới ăn những thức ăn này.

Kim Kiến Thành buông đồ ăn, hỏi: "Đúng rồi, hôm nay anh vẫn nên ở trong khách sạn nghỉ ngơi đi, nếu nhàm chán xem TV cũng được... Nhưng mà TV ở đây hình như không có tiết mục phấn khích gì..."

Bách Bác nghe vậy lại đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, Kim Kiến Thành truy hỏi, mới biết được đối phương không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi, không khỏi cảm thấy buồn cười, lại có chút lo lắng.

"Anh vươn đầu lưỡi ra cho em xem nào, nếu cắn phải quá sâu, thì phải mời người đến bôi thuốc cho anh." Kim Kiến Thành từ đầu an vị ở mép giường liền nghiêng người, dựa về phía đối phương.

Bách Bác cụp mắt, vươn đầu lưỡi màu hồng nhạt, Kim Kiến Thành tập trung nhìn vào, một bên đầu lưỡi của nam nhân có thêm một vết thương, thoạt nhìn không quá sâu, nhưng máu lại theo đầu lưỡi không ngừng chảy ra. Cậu lấy khăn tay lau một chút, nhưng một lát sau, tình huống chảy máu cũng không có cải thiện.

Kim Kiến Thành ngẩng đầu, liền nhìn thấy vẻ mặt đối phương không hề có chút hứng thú, bộ dáng vươn đầu lưỡi thật dài. Không biết là bởi vì đau đớn hoặc là nguyên nhân khác, đầu lưỡi nhạt màu kia duỗi thẳng tắp, lại run nhè nhẹ. Bộ dáng này làm cho Kim Kiến Thành nhớ tới hình tượng của loài động vật nào đó.

Trên thực tế, cậu nghĩ đến chính là chó, lấy Bách Bác mà nói, hơn phân nửa là một con chó cỡ lớn có huyết thống nổi tiếng quý hiếm, tưởng tượng bộ dáng trên đầu nam nhân dài ra một lỗ tai chó, phía sau đong đưa cái đuôi chó, mặt không hề thay đổi vươn đầu lưỡi muốn liếm liếm chủ nhân hoặc làm chủ nhân vui vẻ, không khỏi thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Kim Kiến Thành nghĩ như thế, thật không phải xuất phát từ nguyên nhân giễu cợt hoặc là trào phúng, ngoại trừ cảm thấy hình tượng tương tự, nhiều ít cũng là bởi vì cảm thấy nam nhân ngoan ngoãn làm ra loại động tác này có chút đáng yêu.

Bách Bác nhìn cậu, không thu đầu lưỡi lại, chỉ là phảng phất cảm thấy khó hiểu với vẻ mặt của cậu, trừng mắt đe dọa nhìn cậu một cái.

Kim Kiến Thành ngẩn ra, đáy lòng cảm thấy bình thường, bất giác đến gần, ngậm đầu lưỡi đáng thương còn đang đổ máu kia, nhẹ nhàng nút một chút, trong miệng lập tức cũng tràn đầy vị mặn đặc biệt của máu.

Bách Bác dường như ngây ngẩn cả người.

Kim Kiến Thành nhắm mắt lại, lại tinh tế nút nhẹ đầu lưỡi mang mùi máu tươi, một lát sau, mới nhận được đáp lại của đối phương. Nam nhân cũng hôn lại, nhưng là nhẹ nhàng cẩn thận, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng chà xát môi của cậu, Kim Kiến Thành bắt đầu dần dần hưng phấn.

Hai người hôn nhau một lúc lâu, Bách Bác thu lại đầu lưỡi, nhưng vẫn duy trì tư thế dính sát vào nhau, nói: "Em làm cái gì..." Thanh âm của anh rất thấp, mang theo giọng mũi, có vẻ yếu ớt mềm mại.

Kim Kiến Thành liếm liếm khóe môi đối phương, lúc này thật sự mỉm cười: "Tiêu độc."

Bách Bác nghe vậy, hừ một tiếng khinh thường, nhưng vẫn đang duy trì tư thế cúi đầu, làm cho Kim Kiến Thành chỉ cần ngẩng đầu là có thể hôn được anh. Kim Kiến Thành không biết mình vì sao có xúc động như vậy, nhưng không tính toán đi tìm hiểu, dù sao đối phương không tức giận, thế là cậu lại bắt đầu thử khẽ gặm cắn môi dưới của nam nhân, dùng đầu lưỡi thử liếm láp răng nanh bén nhọn, thậm chí là vừa dán sát môi vừa dùng chóp mũi của mình cọ xát của đối phương.

Cậu chưa bao giờ làm loại chuyện này, bởi vậy cảm thấy rất mới mẻ, hơn nữa thử rất thích thú.

Số lần bọn họ làm tình không tính nhiều, nhưng số lần cũng miễn cưỡng hơn hai bàn tay, trong quá trình, hôn môi chỉ là tô điểm trước ở trên giường, hoặc là một loại thủ đoạn khiêu khích, cậu rất ít giống như vậy, không phải bởi vì chuyện sắp phải làm, mà chỉ là đơn thuần cùng hôn môi với Bách Bác.

Hiện tại cậu làm như vậy, cảm giác cũng không khó chịu.

Đầu lưỡi mềm mại của Bách Bác ngẫu nhiên lười biếng liếm cậu một chút, hoặc là khẽ nút một hồi, phần lớn thời gian, cư nhiên là theo đuổi hôn môi thử nghiệm của cậu, bắt chước gần gũi cọ xát, điểm ấy làm cho Kim Kiến Thành cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Cậu đã biết, Bách Bác là một người đàn ông không được tự nhiên hơn nữa khẩu thị tâm phi, sau nữa, Bách Bác vẫn là một người quen nắm trong tay tất cả, việc giao quyền lực nắm trong tay vào tay cậu giống như bậy giờ, quả thực tựa như đối phương bỗng nhiên bắt đầu thẳng thắn, điều này làm cho người ta cảm thấy khó có thể tin hơn nữa kinh hãi không hiểu.

Kim Kiến Thành loáng thoáng phát hiện đối phương tựa hồ có chỗ nào đó cải biến, rồi lại không thể xác thực được đó là cái gì.

Lúc này Bách Bác bỗng nhiên cắn cậu một cái, lực đạo không lớn, nhưng cũng đủ làm cho cậu đau đến nhăn mày. Kim Kiến Thành nghe thấy nam nhân phát ra tiếng hừ mạnh từ trong cổ họng, giống như đang chỉ trích cậu không chú tâm.

Cậu vội vàng loại bỏ suy nghĩ lung tung trong đầu, hơi nở nụ cười với nam nhân đang bất mãn, hé môi, chậm rãi hôn nhẹ lên cái mũi cao thẳng cùng đôi mày đang nhíu lại của đối phương, Bách Bác nheo mắt lại, giống như một con mèo cảm thấy thoải mái khi được chủ vuốt bụng, thân hình thon dài tựa vào gối, hơi nằm xuống.

Kim Kiến Thành dường như hiểu được lúc này nên làm thế nào, chần chừ vươn tay, lấy ngón tay chải vuốt mái tóc ngắn của nam nhân, lấy bàn tay âu yếm phần da thịt lộ ra ở ngoài áo ngủ của đối phương, gồm cả lỗ tai, cổ và ngón tay, Bách Bác cuối cùng hoàn toàn nhắm mắt lại, tựa hồ hưởng thụ đụng chạm của cậu.

Thế là cậu chậm rãi hôn lên đôi mắt đang nhắm lại của đối phương, nam nhân cũng không kháng cự. Bất giác, cả người Kim Kiến Thành đã nằm sấp trên người Bách Bác, chính cậu cũng không cảm thấy khẩn trương, cũng không cảm thấy có gì không đúng, đối với cậu mà nói, chỉ cần Bách Bác không tức giận, thân mình cậu cũng không bài xích, vậy hoàn toàn không cần phải nghĩ nhiều.

Lúc này Bách Bác thoạt nhìn ngoài vẻ lười biếng, còn có cảm giác có vài phần buồn ngủ, Kim Kiến Thành hôn đối phương một hồi, chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo trên áo ngủ của đối phương, làm cho ***g ngực cùng bụng tái nhợt rắn chắc của đối phương lộ ra. Cậu lặp lại động tác giống nhau, khẽ hôn rồi lại hôn lên ngực trái của nam nhân, thế là Bách Bác cũng bị cậu làm cho mở mắt.

"... Em muốn làm gì."

Kim Kiến Thành không dám nhìn thẳng đối phương, trong lòng hơi hơi có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Tạo ô mai."

Bách Bác hơi hơi cau mày, giống như mất một lúc mới có thể hiểu ý tứ của cậu, tiếp theo liền cười nhạo, hừ nói: "Em rốt cuộc là ngốc thế nào, ngay cả cái này cũng không biết."

Kim Kiến Thành có chút không phục, lại có chút uể oải, khẽ cắn đối phương, nói: "Vậy anh dạy em."

Bách Bác nghe vậy, thần sắc trên mặt lại trở nên quỷ dị, không biết là tâm tình gì, nhưng vẫn vươn tay đến, kéo Kim Kiến Thành lại gần một chút, vừa nói câu "nhìn" vừa kéo tay Kim Kiến Thành, liên tục hôn nút lên phần trong của cánh tay cậu một hồi, không lâu sau, nơi đó liền hiện lên một dấu hôn.

Cậu nhìn tay của mình, cúi đầu, tinh tế liếm láp lên cần cổ của Bách Bác, học động tác nút hôn môi lúc trước của đối phương, rất nhanh, cần cổ trắng nõn của nam nhân cũng bị nổi ô mai. Kim Kiến Thành cười hắc hắc, có chút đắc ý, lại tiếp tục hôn lên ngực Bách Bác, qua một lúc, trên ngực đối phương đã có thêm vài dấu hôn.

"Đừng hôn..." Thanh âm Bách Bác có chút khó chịu.

Kim Kiến Thành mới muốn hỏi vì sao, lại đột nhiên ngậm miệng lại; kỳ thật cũng không cần hỏi, đáp án đã xuất hiện ở trước mắt, chỗ đũng quần của nam nhân không biết từ lúc nào đã gồ lên một khối, mơ hồ có thể thấy hình dáng của thứ phía dưới.

Bách Bác vẫn nằm như cũ, cũng không có ý định muốn làm gì, đột nhiên Kim Kiến Thành muốn đùa, liền dùng đầu gối cọ cọ lên chỗ giữa hai chân của đối phương, lực đạo lại không nắm chắc, tức khắc làm cho nam nhân phát ra một tiếng thở dài bất mãn.

"... Làm đau anh sao?" Kim Kiến Thành có chút run như cầy sấy nói.

Bách Bác lắc đầu, cũng không nói chuyện.

Kim Kiến Thành gãi gãi đầu, do dự một chút, nói: "Anh không phải là..."

"Xoa giúp tôi." Nam nhân ngẩng đầu, trên mặt ngoại trừ tức giận cùng không vui, lại còn mơ hồ có một tia khát cầu cùng tham lam.

Cậu nuốt nước miếng một cái, đưa tay qua, cách quần ngủ hơi mỏng, xoa nhẹ vài cái lên tính khí của đối phương. Nơi đó đã cương lớn mà lại cứng, lúc sờ lên xúc cảm thật kỳ diệu, cái túi phía dưới cũng hơi hơi co rút chặt lại, không biết là bởi vì khẩn trương hay là thoải mái; Kim Kiến Thành vừa nghĩ việc này, vừa lấy ngón tay cùng bàn tay cảm giác nơi đó.

Bách Bác nằm ở trên giường không nhúc nhích, chỉ là hô hấp nặng nề một chút, thân thể cũng rõ ràng bắt đầu căng lên.

Kim Kiến Thành cởi quần ngủ của đối phương ra, nhìn thấy thứ màu đỏ nhạt dựng thẳng đứng giữa hai chân đối phương, phía trước tràn ra một chút thanh dịch, không kiềm được lấy ngón tay đi gảy lỗ nhỏ trên đỉnh, mà cậu vừa làm như thế, khiến Bách Bác lập tức run rẩy cả người, phát ra một tiếng than nhẹ vội vàng ngắn ngủi, thân thể gần như lộ ra trọn vẹn hơi hơi ửng đỏ.

Cậu mím môi, cảm giác trái tim đang nhảy lên kịch liệt, thân thể cũng mơ hồ nổi lên phản ứng sinh lý, rồi lại không nghĩ để cho đối phương biết, thế là chỉ có thể cố gắng làm bộ như không có việc gì, kẹp chặt hai chân lại.

Bách Bác lúc này thở hổn hển một tiếng, nói: "Em muốn sờ đến lúc nào."

Kim Kiến Thành nhất thời không rõ lắm đối phương hy vọng kế tiếp muốn làm thế nào, thế là do dự một lúc, cúi đầu dùng đầu lưỡi cẩn thận liếm nơi đó. Chính là cậu mới liếm được vài cái, Bách Bác đã tức giận nói: "Không phải bảo em làm cái này!"

Cậu ngẩn ra, hỏi: "Không vui sao... Hay là không thoải mái?"

Nam nhân bỗng nhiên trừng cậu một cái, nổi giận đùng đùng ngồi dậy, cứ như vậy bắt đầu lột quần áo của cậu, Kim Kiến Thành bất ngờ không kịp phòng, chỉ trong hơn mười giây nửa người dưới đã trắng trợn bại lộ trong không khí, vội vàng khép hai chân lại, nhưng đã không còn kịp rồi, đối phương đã thấy được tất cả.

"Chỉ là liếm giúp tôi đã ướt đẫm..." Bách Bác chế giễu nói, "Không hổ là người trẻ tuổi, quả nhiên tinh lực dồi dào."

Kim Kiến Thành sửng sốt, theo bản năng cãi lại: "Anh cũng là càng già càng dẻo dai."

Lời này vừa nói ra, cậu đã muốn mình chưa từng xuất hiện ở trong này, hoặc là dứt khoát mở cửa sổ trực tiếp nhảy qua ban công cho xong hết mọi chuyện, vô luận là loại tình huống nào, cũng còn hơn đối mặt với xấu hổ giờ phút này.

Trên mặt đối phương ngoài cười lạnh còn mang theo vài phần tức giận, đôi môi mím lại thành một đường thẳng, trong mắt trừ bỏ lệ khí sắc bén thì không còn thứ gì khác; Bách Bác hay dùng vẻ mặt như vậy, lãnh đạm lại hơi chế nhạo nói: "Càng già càng dẻo dai a..."

Trong đầu Kim Kiến Thành trống rỗng, chỉ hy vọng mình có thể lập tức hôn mê.

... Lần này thật sự đã nói sai rồi. Kim Kiến Thành ngơ ngác nghĩ, ngay lúc cậu còn đang lo lắng nên làm thế nào, Bách Bác đã đứng dậy đi về phía phòng tắm, cửa cũng lập tức bị sập mạnh, vài phút sau bên trong vang lên tiếng nước.

Chính cậu trạng thái bây giờ vẫn là nửa thân trần, chỉ có thân trên còn phủ một chiếc áo sơmi ngắn tay, do dự một chút, liền đi qua đẩy cửa, nhưng Bách Bác lại không khóa cửa. Kim Kiến Thành cởi áo sơmi tùy tiện ném đi, mở cửa đi vào. Bách Bác đang nằm ở trong bồn tắm, thân thể ngâm một nửa trong nước ấm.

"Em đi vào làm gì." Đối phương không hài lòng nói.

"Em... Em đến giải thích." Kim Kiến Thành nhỏ giọng nói, "Không phải em cố ý nói như vậy..."

Bách Bác hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Cậu nhịn bộ dáng không hề động dung của đối phương, đáy lòng cũng có chút ngượng ngùng, nhưng cố lấy dũng khí, bước vào trong bồn tắm, ngồi xuống đối diện với nam nhân; Bách Bác thấy cậu ngồi xuống, tức giận nói: "Đi ra ngoài!"

Kim Kiến Thành làm như không nghe thấy, khép nép nói: "Xin lỗi, vừa rồi chỉ là nhất thời thốt ra, không phải em thật sự nghĩ như thế."

"Không cần giải thích, tôi quả thật già hơn em hơn mười tuổi." Bách Bác nhăm mày lại, hừ lạnh: "Em không cần phải giải thích sự thật."

Kim Kiến Thành có chút nóng nảy, nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào, cậu đã giải thích, đối phương liền nói áy náy cũng không muốn nhận; Kim Kiến Thành biết đây là Bách Bác giận dỗi, nhưng mặc dù rõ ràng điểm ấy, trong thời gian ngắn cậu vẫn không biết nên làm thế nào để đối phương nguôi giận, quả thật sau đó Bách Bác hơn phân nửa sẽ không mang thù, nhưng giải quyến khốn cảnh hiện tại mới là việc cấp bách.

Cậu chần chừ một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết định, cả người dựa vào Bách Bác, bồn tắm chứa hai người đàn ông đã là cực hạn, đối phương muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể tùy ý Kim Kiến Thành dựa vào. Kim Kiến Thành vừa cầm tay đối phương, vừa nói: "Đừng tức giận vì loại việc nhỏ này, buổi tối chúng ta đi nội thành shoping được không?"

Bách Bác cũng không nói chuyện, chỉ trừng mắt nhìn cậu một cái.

"Chúng ta bây giờ còn đang hưởng tuần trăng mặt nha... Coi như là nể tình tuần trăng mật, tha thứ cho em một lần." Kim Kiến Thành mềm giọng khuyên nhủ, lại vì tư thế thả lỏng chính mình, cả người liền rúc vào ngực đối phương, khẽ cọ vài cái lấy lòng.

"... Em nói tôi già." Nam nhân vừa như trào phóng lại giống như chỉ trích nói.

"Ý của em không phải thế." Kim Kiến Thành do dự một chút, trên mặt nóng lên: "Càng già càng dẻo dai là nói... Nói anh cũng giống như người trẻ tuổi... Trọng điểm của những lời này cũng không phải nói anh thật sự già rồi." Cậu nhỏ giọng nói.

Không biết những lời này như thế nào lấy lòng Bách Bác, chỉ biết thần sắc của đối phương cư nhiên hòa hoãn một chút, tuy rằng trong miệng nói: "Lần sau không cho phép nói những lời kiểu này." Nhưng mà đôi mày nhíu chặt cũng đã thả lỏng.

Kim Kiến Thành âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cả người nằm trong lòng ngực nam nhân, khi có khi không gảy nước tắm, lúc này Bách Bác cầm sữa tắm, thái độ không kiên nhẫn nhưng động tác lại dịu dàng chậm chạp tạo ra bọt biển trên người cậu, Kim Kiến Thành nhanh chóng thả lỏng tùy ý nam nhân tắm rửa giúp cậu, chờ bọt biển đều bị giội sạch sẽ xong, Bách Bác cũng tắm sạch thân thể của mình một lần, cuối cùng hai người ướt đẫm đi ra phòng tắm.

Kim Kiến Thành tìm một cái khăn tắm, lúc đang lau khô thân thể, thình lình bị đẩy ngã lên giường.

"Xảy ra chuyện gì... A!" Cậu mới định quay đầu lại hỏi đối phương vì sao làm như thế, một cái gối đầu mềm mại đã bị ném đến che mặt của cậu lại, còn không kịp với tay bỏ gối ra, Kim Kiến Thành liền ý thức được hai chân của mình bị kéo tách ra, đặt lên vai đối phương.

Giữa hai chân trần trụi đến lạnh run cả người, nhưng đây không phải trọng điểm; Kim Kiến Thành sởn tóc gáy cảm giác được hơi thở của đối phương đụng chạm vào đùi trong của cậu, chờ đến lúc một thứ mềm mại ấp áp bắt đầu liếm láp chỗ hẹp nhất ở rãnh mông, cậu cảm thấy da đầu run rẩy.

"Đừng liếm, Bách...Bác, đừng..." Kim Kiến Thành đã bị kinh hách kêu lên.

Nhưng động tác của Bách Bác chẳng những không dừng lại, ngược lại còn tăng mạnh thêm; đến tận lúc đầu lưỡi kia bắt đầu thử xâm nhập vào bên trong, Kim Kiến Thành cuối cùng ý thức được nam nhân muốn làm cái gì, luống cuống tay chân bắt đầu giãy dụa, nhưng điều này hoàn toàn vô dụng, hai chân của cậu bị giữ chặt, vô luận trốn thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay của đối phương.

Kim Kiến Thành phát run, cảm thụ thứ khoái cảm kỳ dị, cuối cùng không nhịn được phát ra tiếng thở dốc rất nhỏ, nghĩ có thể tự lừa dối mình dường như cam chịu dùng gối đầu che khuất mặt.

Một bàn tay Bách Bác vẫn đang giữ chặt chân cậu, tay kia thì đi xuống sờ, xoa nắn cái mông của cậu, thủ pháp gần như tình mầu *** loạn, cậu nằm im không thể động đậy, chỉ có thể bị động cảm thụ hết thảy, lại bỗng nhiên nghe thấy thanh âm của Bách Bác nói: "Tuy rằng mỗi miễn cưỡng thông cảm cho em, nhưng đây là giáo huấn."

Đối phương ngạo mạn nói tiếp: "Dựa vào giáo huấn này có thể giúp em tránh phạm phải những sai lầm đồng dạng, em phải cảm ơn tôi."

Kim Kiến Thành không biết nên khóc hay nên cười, đành phải dùng gối chắn mặt lại; đây rốt cuộc là dạng giáo huấn gì? Từ lúc nãy đến bây giờ, rõ ràng đều là nam nhân đang phục vụ cậu, ngoài thay cậu tắm rửa, thậm chí còn chôn mặt vào giữa hai chân cậu liếm láp cái nơi chưa bao giờ được đối đãi như vậy.

Không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ là vài phút, Kim Kiến Thành đã bị liếm đến cả người mềm yếu vô lực, lúc này Bách Bác cải biến tư thế, để cho chân của Kim Kiến Thành quấn quanh thắt lưng rắn chắc; Kim Kiến Thành còn đang mơ màng vẫn chưa ý thức được chuyện sẽ phát sinh tiếp theo, ngay lúc đối phương đâm vào, cậu kinh ngạc kêu ra tiếng.

... Bách Bác cư nhiên không bôi gel trơn.

Sau đó khi Kim Kiến Thành hồi phục tinh thần lại, phát hiện mình lại cũng không cảm thấy đau. Bách Bác tiến vào thật sự sâu, mang đến một loại cảm giác chướng bụng, cậu cơ hồ có thể tưởng tượng bên trong của mình bị kéo căng ra rồi chứa đựng đối phương thế nào, nhưng không biết là bởi vì mới tắm rửa, hay là bởi vì thân thể hoàn toàn thả lỏng, cho dù là bị trực tiếp đâm vào, cậu cũng chỉ cảm thấy có một chút không khỏe mà thôi.

Ngay lúc suy nghĩ của cậu như nước, Bách Bác đã bắt đầu động, Kim Kiến Thành ôm gối đầu, không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ khàn khàn của nam nhân, không nhịn được cũng bắt đầu hưng phấn. Bắt đầu từ lúc bị liếm vừa rồi, cậu đã mơ hồ có phản ứng sinh lý, tình hình hiện tại lại càng thêm rõ rệt, cậu nhanh chóng theo tiếng thở dốc của đối phương mà bắt đầu rên rỉ.

"... Tôi đã nói rồi, không cho phép kêu gợi tình như thế." Bách Bác khó chịu nói giữa các động tác.

"Không nhịn... Không nhịn được... Ưm!" Kim Kiến Thành nói đứt quãng.

Đâm chọc của đối phương thật sự làm cho cậu cảm thấy thích thú, cả tinh thần cũng vô cùng phấn khởi cùng kích thích, loại cảm giác khi đau đớn cùng khoái cảm đan xen này, cũng không phải ngôn ngữ có thể miêu tả, huống hồ một khi nghĩ đến mình làm một người đàn ông, lại thoải mái nằm ở dưới thân của một người đàn ông khác, cậu cùng lúc cảm thấy thẹn, cùng lúc lại cảm thấy đương nhiên, cảm xúc động dạng này cổ động cảm quan cùng thần kinh của cậu.

Bách Bác giật gối đầu Kim Kiến Thành đang ôm, lúc này Kim Kiến Thành đã sớm hai mắt ướt át, thở hồng hộc, cả người cũng không còn khí lực, cậu cơ hồ không có do dự, liền vươn tay ôm lấy cổ Bách Bác, hai chân đang quấn quanh eo đối phương càng chặt thêm, giống như không làm thế sẽ không thể an tâm.

"Không được kêu!" Bách Bác có chút tức giận nói.

Kim Kiến Thành hoảng hốt cảm giác bộ phân đối phương chôn ở trong cơ thể mình trướng lớn hơn nữa, mơ mơ hồ hồ báo cho mình phải nhịn tiếng đi, quyết định làm cho miệng mình làm chút việc; cậu ngậm vành tai của Bách Bác, nút lại nút, tiếp theo là hai má, cổ, còn có xương quai xanh cứng rắn.

Khi cậu hôn đến đầu nhũ nhạt mầu hơi dựng đứng lên, nhịn không được cắn một cái, mà Bách Bác lập tức phát ra một tiếng thở dài, liền bắn tinh vào trong cơ thể cậu. Chất lỏng ấm áp chậm rãi tràn đầy, giữa đùi một mảnh trắng mịn, Kim Kiến Thành mờ mịt nâng mặt lên, đối diện với vẻ mặt thịnh nộ của Bách Bác.

Cậu không biết vì sao đối phương tức giận, chỉ là ôm lấy cổ của đối phương, thấp giọng nỉ non: "Còn muốn..."

Bách Bác tựa hồ tức giận đến sau một lúc lâu cũng không nói, nhưng thứ vừa mới mềm xuống không bao lâu lại cứng thẳng lên, Bách Bác hung hăng đâm vào lại rút ra, giống như không xuất ra toàn lực liền không bỏ qua, thô lỗ mạnh mẽ làm người khác không dám tin; hốc mắt Kim Kiến Thành ẩm ướt, bởi vì đau đớn cùng khoái cảm kịch liệt mà dần đánh mất thần trí.

Cậu vô ý thức co rút thân thể, không cẩn thận kẹp đối phương một chút, chính mình cũng bởi vì kích thích mà run rẩy cả người, vội vàng nói: "Chậm một chút, đau..."

Khóe miệng Bách Bác hơi rút lại, cứ việc từ chối cho ý kiến, nhưng tốc độ lại dần dần chậm lại; Kim Kiến Thành ôm lấy nam nhân, hai người hôn môi, cuối cùng Kim Kiến Thành sau vài cái xỏ xuyên hung hăng của đối phương, bụng dưới cảm nhận được một cỗ nóng bỏng đến mê người, rãnh mông co rút một đợt, tất cả dịch thể màu nhũ bạch bắn hết lên phần bụng rắn chắc của Bách Bác.

Kim Kiến Thành thở dốc, cảm giác đối phương bỗng nhiên bứt ra, liền nói: "Anh còn chưa có..."

Bách Bác xoay người nằm sang một bên, không hề có ý nói chuyện, Kim Kiến Thành nhoài người qua, tay cầm khí quan đang cương cứng kia, bắt đầu xoa nắn lên xuống, Bách Bác vẫn nằm im, không chống cự cũng không phối hợp, thần sắc ngoài bình tĩnh còn có một tia khó nhịn.

Không lâu sau, Bách Bác bắn ra, Kim Kiến Thành không để ý trên tay mình dính đầy dịch nóng, vẫn đang chà xát thứ đang rung động kia, cho đến khi đối phương bình tĩnh trở lại, mới buông lỏng tay ra.

"... Lau tay nhanh lên." Bách Bác chán ghét nói, ném tới một hộp khăn giấy.

Kim Kiến Thành nghe theo, lại hỏi: "Không tức giận?"

Trả lời của đối phương cũng chỉ là một tiếng "hừ", thế là Kim Kiến Thành cũng yên lòng, sau khi vào phòng tắm tắm lại một lần, tập tễnh trở lại phòng mặc quần áo, mới hỏi Bách Bác: "Buổi tối muốn ra ngoài không?"

"Em đi ra được khỏi cánh cửa này?" Bách Bác chế giễu nói.

Lúc này hai chân Kim Kiến Thành như nhũn ra, không thể nào phản bác, đành phải nói: "Nếu vẫn cứ ở trong khách sạn, anh cũng rất nhàm chán."

"Không cần." Bách Bác nói như đinh đóng cột, "Buổi tối không ra khỏi cửa, em nghỉ ngơi."

"Cảm ơn... săn sóc của anh." Kim Kiến Thành mỉm cười nói.

"Cái gì săn sóc." Bách Bác quay người đi, khinh thường nói, "Nếu sau khi ra ngoài em không đi được, còn không phải là tôi thu dọn tàn cục, đừng vọng tưởng tôi ôm em trở về phòng."

"Vâng." Kim Kiến Thành lên tiếng trả lời, "Em biết."

"... Em cười cái gì!" Bách Bác hung hăng trừng mắt lại.

Kim Kiến Thành nhẫn rất vất vả, miễn cưỡng nói: "Không có, em không cười." Nói là nói như thế, rồi lại không nhịn được khóe miệng thoáng giơ lên.

{CHUYỂN VER - BIBLEBUILD} [HÔN NHÂN TẠM ĐƯỢC]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ