Nếu như lần trước Châu Hải Quỳnh đã bỏ lỡ cơ hội, để Triệu Tuấn Nam rời đi, vậy thì lần này cô sẽ không đứng yên nữa. Cô biết là cô sai, là cô có lỗi với anh, nhưng cô đã thề với lòng, cả đời này cũng sẽ không rời xa anh. Anj là của cô, suốt đời này cũng chỉ là của cô mà thôi.
Rất nhanh, Châu Hải Quỳnh đã lái xe đến căn hộ của anh, cửa khóa, nhưng cô biết anh ở bên trong. Châu Hải Quỳnh không giống lần trước đập cửa, gào thét muốn vào nữa, mà cô đợi ở ngoài, cô không tin anh sẽ không ra.
Triệu Tuấn Nam khóc đến mắt sưng to như mắt của một con thỏ. Anh ghét cô, ghét sự lừa dối của cô và ghét cả bản thân mình, vì sao lại yêu cô nhiều đến thế? Giá như anh yêu cô ít đi một chút, thì nỗi đau có lẽ sẽ ít hơn một phần nào, phải không? Khóc đến khi mệt lả người, Triệu Tuấn Nam mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, sau khi làm vệ sinh và thay cho mình một bộ quần áo đơn giản thoải mái, cả đêm hôm qua anh đã suy nghĩ, có lẽ anh sẽ đi đâu đó một thời gian, có thể là một nơi thật xa, như vậy sẽ có thể quên đi người kia, người con gái đã làm cho anh khóc.
Lúc Triệu Tuấn Nam mở cửa, đột nhiên dưới chân anh có cái gì đó cản lại, Triệu Tuấn Nam giật mình khi nhìn thấy đó là gì. Cô ta? ....Châu Hải Quỳnh? ... Làm sao có thể?.....
Vì cô đang nằm ở ngay chân của Triệu Tuấn Nam,nên anh không thể đi qua được. Tuấn Nam bực dọc nhíu mày, cô ta đang nghĩ gì vậy chứ? Nhà của mình không nằm, lại đến nằm cửa nhà anh ngủ là sao? Cô ta có xu hướng thích tự ngược à?
Lấy chân đá đá vào người Châu Hải Quỳnh, giọng Triệu Tuấn Nam mất kiên nhẫn :
_"Nè, Châu Hải Quỳnh... Cô nghĩ mình đang làm gì vậy hả? Dậy đi... Châu Hải Quỳnh cô dậy ngay cho tôi... Có nghe không hả?... Châu Hải Quỳnh....? "
Châu Hải Quỳnh nằm dưới chân Triệu Tuấn Nam vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Bực mình, Triệu Tuấn Nam định ngồi xuống, lấy tay lay người cô. Nhưng khi vừa mới chạm vào người Châu Hải Quỳnh, Triệu Tuấn Nam giật mình, người của cô rất nóng, hô hấp nặng nhọc.
_"Nè, Châu Hải Quỳnh? Cô... Cô bị gì vậy?..."
Vẫn không có câu trả lời, chỉ có tiếng thở khó chịu của Châu Hải Quỳnh. Triệu Tuấn Nam bây giờ mới thấy hoảng hốt, anh lấy tay sờ vào trán cô, nóng quá, nóng như muốn bỏng tay của anh vậy. Giờ phút này, Triệu Tuấn Nam không thể giữ bình tĩnh được nữa, anh gọi tên cô, giọng như muốn khóc :
_"Quỳnh, cô làm sao vậy? Tỉnh lại đi mà, Quỳnh... "
Gọi hoài mà cô không tỉnh, Triệu Tuấn Nam bất chấp thân hình của hai người chênh lệch nhau như thế nào? Anh cố gắng kéo tay cô vòng qua vai mình, dìu cô đi từng bước khó nhọc vào phòng ngủ của anh. Sau khi giúp cô có một tư thế nằm thoải mái nhất, Triệu Tuấn Nam vội vàng phòng tắm lấy khăn mặt của mình, thấm nước, đắp lên trán của cô. Có lẽ cả người đang nóng hừng hực, bất ngờ có một thứ gì đó mát lạnh được đặt lên trán mình, Châu Hải Quỳnh khẽ Ưm một tiếng thoả mãn, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Nhìn Châu Hải Quỳnh như vậy, Triệu Tuấn Nam vừa thương vừa giận, đã lớn như vậy rồi, sao cứ để anh phải lo lắng cho cô hoài vậy chứ?
BẠN ĐANG ĐỌC
Chồng Yêu Của Trương Đại Tỷ
FanfictionLưu ý: chuyển ver chưa có sự đồng ý của t/g mong các bạn đừng mang khỏi wattpad. Mình xin phép giữ lại tên hai nhân vật chính chỉ là hoán đổi một chút. Nguồn: trần mỹ tiên