Chương 36.

55 3 0
                                    

Bóng đêm tiệm thâm, ngoài cửa sổ minh nguyệt trên cao, trên mặt đất rắc ánh trăng sáng tỏ giống như kết sương, trong viện im ắng một mảnh, mọi người đều đã đi vào giấc ngủ.

Ánh nến trong phòng nhẹ nhàng lay động tản mát ra quất hoàng sắc ấm áp, Tiêu Tòng Vân nương ánh nến, tinh tế nhìn Thư Thanh Thiển đoan trang phong khinh vân đạm.

Không biết vì sao, Thư Thanh Thiển luôn cho nàng một loại cảm giác thần bí khó lường, nàng có điểm đoán không ra đối phương.

Trên bàn lưu có một bộ tàn cục mới đi được vài bước, chắc là Thư Thanh Thiển vừa mới một mình nhàm chán đánh lung tung. Lúc này, Thư Thanh Thiển đi đến trước bàn, nhặt từng quân cờ thả lại hộp cờ.

Thượng thư phủ tuy rằng từ trước đến nay không xa hoa lãng phí, nhưng đối với nữ nhi là cực hảo, phó quân cờ này của Thư Thanh Thiển đều làm bằng hòa điền ngọc thạch tốt.

Hắc tử là mặc ngọc, đen nhánh như mực, sắc trọng chất nị.

Bạch tử là bạch ngọc, băng thanh không rảnh, trơn bóng tinh tế.

Ánh mắt Tiêu Tòng Vân không khỏi dừng trên tay Thư Thanh Thiển, tay Thư Thanh Thiển như nhu đề, mười ngón nhỏ tú hẹp thon dài, trắng nõn trơn bóng, giống như ngọc thạch trong tay vậy.

Thư Thanh Thiển thu thập trên bàn hảo, lúc này mới mời Tiêu Tòng Vân ngồi xuống, sau đó đẩy hộp cờ hắc tử trong đó đến trung gian.

Tiêu Tòng Vân tiếp nhận hộp cờ trên tay Thư Thanh Thiển, chạm vào bàn tay nhu nhược không có xương của đối phương, nhịn không được trong lòng hơi đãng, tay của đối phương quả nhiên non mềm như nàng tưởng, bất quá đại khái do cơ thể Thư Thanh Thiển không tốt lắm, cho nên tay nàng mang theo nhè nhẹ lạnh lẽo.

Thư Thanh Thiển cảm giác được Tiêu Tòng Vân đụng vào, mau chóng rút tay về, sau đó cười như không cười nhìn Tiêu Tòng Vân.

“Tiêu đại tướng quân, ngươi lạc tử trước đi.”

Tiêu Tòng Vân vội vàng phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng nhấp nhấp môi mỏng làm bộ bình tĩnh, "Ừm.”

Tiếp theo Tiêu Tòng Vân mặc kệ khuôn mặt đang nóng lên, chỉ cầu mong dưới ánh nến tối tăm đối phương không phát hiện, lúc này mới bắt đầu lạc tử.

Ván cờ này một trận chém giết, hạ suốt một canh giờ, cuối cùng cũng chỉ có thể xem như hoà.

Tiêu Tòng Vân từ nhỏ học tập binh pháp bày trận, đối với cờ vây càn dễ như trở bàn tay. Nàng không nghĩ tới chính là cờ lực của Thư Thanh Thiển cao thâm như thế, lạc tử thiên mã hành không, từng bước tinh diệu, quả thực khó lòng phòng bị.

Đồng dạng, Thư Thanh Thiển đối với Tiêu Tòng Vân cũng lau mắt mà nhìn. Chính nàng là bởi vì xuyên qua rất nhiều thế giới, đối với ván cờ cổ kim trứ danh có nhất định hiểu biết nên khi chơi cờ chiếm một ít ưu thế, lại không nghĩ rằng Tiêu Tòng Vân có thể thực mau nghĩ ra phương pháp ứng đối, trầm ổn bình tĩnh, không buông tha bất luận góc gì, thật sự là lợi hại.

Một ván kết thúc, hai bên đều một ít vui lòng phục tùng, vui sướng tràn trề.

Trên mặt Thư Thanh Thiển mang theo ý cười nhu hoà, tự đáy lòng thở dài: “Tiêu đại tướng quân quả nhiên lợi hại.”

[BH][QT dễ đọc][Drop] Nữ Phụ Có BệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ