Tôi nguyện đánh đổi tất cả để lấy lại thân xác đã tàn phai, để nói yêu em, để nói thương em.
Lucy Heartfilia...
Đừng tin lời tôi nói vì đó không phải lời tôi muốn nói với em...
Lucy Heartfilia...
Tình tôi chỉ tàn dưới ngọn lửa của sương đêm.
Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
○o。. ° 💫 ° ✨️ ° 🌙 ° .。o○
Lucy dựa hẳn người vào chiếc ghế da của khoang tàu. Em bao hẳn cho mình một khoang để có thể hưởng một chút ít sự riêng tư và yên tĩnh ở nơi đông đúc này. Em sẽ điên lên mất, em chẳng cảm nhận được gì ở cái thế giới này, cơ thể em rỗng tuếch. Lucy như đang sử dụng thân xác của người khác vậy. Hơi thở của em dần trở nên nặng nề. Em nhìn bàn tay mình... Trống rỗng... em còn chẳng nhớ nổi nửa tiếng trước mình đã cảm nhận mọi thứ xung quanh như thế nào nữa...
-Lucy...
Loke hiện ra ngồi bên cạnh em. Lucy quay đầu nhìn sang anh rồi cười nhẹ.
-Anh sao thế? Đừng buồn vậy chứ... em đã chết đâu.
Loke nắm lấy bàn tay em, giữa trời đông lạnh lẽo này, em lại tháo găng tay của mình ra mặc cho cái lạnh đang dần hành hạ xương cốt của em. Em hiện tại không biết đau thì Loke cũng biết mà. Anh áp đôi tay mình để xoa lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của chủ nhân.
-Không cho em nói thế...
Lucy xoa đầu Loke, anh cúi đầu mình xuống, vừa để cảm nhận sự dịu dàng của Lucy, vừa để em không mỏi tay. Loke biết em không cảm nhận được mà. Nhưng dù không cảm nhận được thì cũng không đồng nghĩa nó không có ở đó. Loke xót cho cô gái nhỏ của mình, anh ngẩng đầu lên khi đôi tay em hạ xuống.
-Thôi nào Loke... rồi em cũng sẽ chết thôi. Chỉ là vấn đề về thời gian.
Lucy nhìn mái tóc vốn xù xì của Loke nay càng thêm rối hơn. Đúng là em không cảm nhận gì được nữa rồi. Em sẽ chết nếu cứ thế này mất. Con người làm sao có thể mất đi xúc giác của mình?
-Lucy à...
Loke ôm chầm lấy em, anh ôm Lucy rất chặt, chặt đến nỗi anh có thể cảm nhận được từng lớp áo mỏng của hai người đang dính chặt vào nhau mà chẳng để lại một chút khe hở nào. Nhưng Lucy không thể cảm nhận được điều đó. Em bắt đầu sợ hãi. Em không thở được... em không biết mình bị làm sao, em không biết mình nên làm gì. Em không cảm nhận được hơi ấm của Loke, trước đây nó rất quen thuộc và ấm áp với em cơ mà. Nhưng giờ lại chẳng có cảm giác gì. Em nhớ bản thân em...
-Xin em đừng vô cảm như thế được không... đừng tỏ ra mọi chuyện đều ổn nữa... anh xin em đấy...
Lucy luôn cố tỏ ra mình ổn với người ngoài. Nhưng với Tinh linh của em, em không thể lạnh lùng đối xử như thế với họ được. Giữa em và họ luôn có một sợi dây gắn kết, bây giờ cũng vậy. Em ôm lấy Loke một lúc thật lâu. Không gian cứ im lặng đến nỗi âm thanh duy nhất phát ra là tiếng xình xịch của bánh xe lửa và tiếng tu tu phát ra từ đầu tàu. Áo Loke thẫm đẫm nước mắt của Lucy nhưng có lẽ Lucy không nhận ra điều đó, chẳng có tiếng nấc nghẹn ngào nào được vang lên nhưng chẳng hiểu sao trái tim Loke cứ quặn thắt. Tinh linh có trái tim không nhỉ? Có chứ. Có một trái tim dành để dâng hiến cho người họ yêu.