Chương 5

140 17 0
                                    

Bae Joohyun ngửi thấy mùi mồ hôi. Nhẹ nhàng, không khó chịu, hòa quyện với mùi mằn mặn thoang thoảng của nước biển.

Nước biển?

Phải rồi, biển. 

Cô ngồi khoanh chân trên bờ cát, Son Seungwan đã bước ra khỏi mặt nước, ôm đầu gối ngồi cạnh cô. Da của thiếu nữ hơi khô, tỏa ra mùi mồ hôi. Nàng xoa xoa bàn tay phải gầy guộc, nâng lên phủi đi cát đang dính trên da thịt. Trời không có nắng, mọi thứ trên bãi biển vừa mới mưa xong đều ướt át. Cả hai ngồi trên bãi cát ẩm, cách đó hai mươi bước chân là sóng biển.

Bae Joohyun giữ cặp kính của Son Seungwan giữa những ngón tay của mình. Gọng kính màu đen, kiểu dáng cổ điển và nhẹ nhàng. Cô nghiêng người sang, nâng tay đeo nó vào cho nhà văn trẻ.

Đôi mắt không tập trung của Son Seungwan lúc này mới trở nên rõ ràng. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Bae Joohyun phải mất mấy giây mới có thể tập trung vào khuôn mặt của đứa trẻ.

Mùi hương càng lúc càng rõ ràng hơn, cô dường như còn ngửi mấy mùi son dưỡng môi hương đào mà Son Seungwan đã thoa. Cô mở miệng nhưng không biết phải nói gì.

Son Seungwan lên tiếng, Bae Joohyun nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng hào đang đóng mở, từ đó phun ra vài lời.

"Em ghét chị."

——

Bae Joohyun giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mơ, trên thái dương lấm tấm đổ mồ hôi lạnh. Cô đưa tay kéo băng bịt mắt lên, dùng tay áo lau đi hơi nước vừa mới xuất hiện trong mắt rồi đẩy rèm che cửa sổ lên. Bên ngoài trời tối đen như mực, máy bay vẫn đang ổn định di chuyển phía bên trên một quần đảo nào đó, Bae Joohyun nhẩm đoán, có lẽ cô vẫn còn chưa bay qua khu vực xích đạo.

Cơn buồn ngủ qua đi, cô tháo tai nghe chống ồn xuống, đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ được đeo trên cổ tay. Bây giờ đã là hơn một giờ sáng và có lẽ Son Seungwan đã đi ngủ từ ba tiếng trước.

Hoặc cũng có thể là sớm hơn một chút.

"Biển."

Bae Joohyun khẽ lẩm bẩm, cuộn tròn người, rúc vào trong chiếc chăn màu xám của Korean Air. Cô và Son Seungwan từng cùng nhau đi ngắm biển sau khi tốt nghiệp đại học. Cả hai bắt xe buýt từ cổng trường, ngồi hai tiếng đồng hồ để di chuyển đến bờ biển vắng người vào mùa đông. Thời tiết rất xấu, nước biển thì buốt giá. Hai người cứ đứng trên con đường được rải sỏi cạnh bãi biển, vùi tay vào trong chiếc áo khoác dày cộp và im lặng ngắm nhìn những đợt sóng xô vào bờ cát. Bae Joohyun vô thức tiến lại gần Son Seungwan, cố gắng tìm kiếm chút hơi ấm hiếm có từ người nàng. Son Seungwan đút hai tay vào túi quần, giấu đi bàn tay còn lạnh hơn cả nước biển của mình.

Sau cùng, Son Seungwan đứng thẳng người lên và tuyên bố: "Được rồi, kỉ niệm tốt nghiệp của em đến đây thôi."

Thế là chuyến đi kết thúc. Trên đường về, hai người ngủ ngon lành ở hàng ghế gần cuối xe buýt. Khi người soát vé tốt bụng bước tới đánh thức Bae Joohyun, người ngồi ở phía ngoài, cô phát hiện ra mình đang thoải mái dựa vào thân thể mềm mại của Son Seungwan. Mà người ấy lại đang cau mày, ngay cả trong giấc mơ.

WENRENE | SUMMER RAINNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ