Tiền Kiếp (6): Lời chưa kịp nói.

32 7 0
                                    


Sau Tết Trung thu, kỳ thi võ thuật sẽ được tổ chức, để cảm thấy an tâm, Từ Tân quyết định lên chùa trên núi thắp hương lễ Phật vào ngày Trung thu, Lục Xuân Sơn tự nhiên cũng muốn đi cùng hắn để cầu phúc. 

"Tết Trung thu là thời điểm nhà nhà đoàn viên. Tại sao ngươi lại chọn một ngày như thế này để đi cầu phúc?". Lục Xuân Sơn khó hiểu. 

"Đoàn viên với Từ gia, từ khi nào họ lại chiếu cố ta chứ? Ta chỉ cần nắm lấy cơ hội này thôi". Từ Tân siết chặt nắm đấm. 

"Ngươi có muốn nói với Quýnh ca của ngươi rằng ngươi đã đi cầu phúc không?". Lục Xuân Sơn biết rõ mọi chuyện về hai người. 

"Đừng nói cho huynh ấy biết". Từ Tân mím môi. 

"Vì sao?" 

Từ Tân ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sương mù, "Quýnh ca luôn dặn dò ta không được tự ti, nhưng ta chưa bao giờ tự tin cả. Nếu như huynh ấy biết được ta hèn nhát đi chùa cầu phúc... huynh ấy sẽ tự trách mình, trách bản thân đã thất bại trong việc đưa ta thoát khỏi bóng đen ám ảnh... Ta đã trưởng thành rồi, ta không muốn làm huynh ấy phải lo lắng nữa." 

"Vậy chúng ta hãy đi nhanh về nhanh, không để huynh ấy nhận ra."


Từ Tân rời khỏi Từ gia đi đến chùa, suốt chặng đường trong lòng cảm thấy bất an. Sáng sớm, người hầu trong phủ đi đi lại lại bưng bê cống phẩm, thật sự rất bận rộn, nhưng bản thân hắn không để ý, những thứ đó có thực sự được đặt ở phòng thờ tổ tiên trong nhà không? 

Không thể giải thích nguyên do, cảm giác này chưa từng xảy ra trước đây. Hắn muốn thành kính tế tự, nhưng vì mí mắt phải cứ giật giật liên tục, nên không thể nào yên tâm trong một thời gian dài. 

"Thí chủ, thí chủ không thành tâm". Một vị tiểu hòa thượng đi tới chỗ Từ Tân, niệm A Di Đà, "Người không thành tâm, Phật tổ sẽ không làm theo ý nguyện người đó." 

Từ Tân nhắm mắt xin thứ lỗi, lạy Phật tổ mấy lần. "Phật tổ trên cao, cư sĩ phàm tục Từ Tân đến đây, cầu mong Trương Quýnh Mẫn đời này bình an, hai chúng tôi sẽ không bao giờ rời xa nhau, mãi mãi ở bên nhau." 

Hắn không đòi hỏi về tiền đồ, chỉ bày nỗi lòng của mình. 


Hắn không biết rằng Trương Quýnh Mẫn, người mà hắn không nhìn thấy từ sáng sớm, đã bị trói bởi một sợi dây dày. 

"Thả ta ra! Các người định làm gì? Các người đưa ta đi đâu!" 

Trương Quýnh Mẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, cố vùng vẫy để trốn thoát. 

"Ngươi vẫn còn kêu la sao? Ngươi đã dụ dỗ nhị thiếu gia, Từ lão gia muốn ngươi chết!" 

"Tại sao ngươi lại nói nhiều điều vô nghĩa như vậy với một người sắp chết chứ!" 

Một cây gậy đập vào sau đầu, Trương Quýnh Mẫn cảm thấy trước mắt mình tối sầm, cậu gục xuống và ngất đi. 


[Dịch|Tân Quýnh] Nan Từ Nguyệt Bạn Quân Hữu ÝNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ