23.
“Thầy ơi, cái đó không đúng đâu ạ…”
Tống Tịnh Hán lại cười, “Tôi phải là người biết rõ hơn ai hết chứ nhỉ?”
“Không ạ, em sợ thầy hiểu lầm…”
“Thầy ơi, em xin lỗi, video đó là do em tự biên tự diễn, đem lại nhiều phiền phức cho thầy,... em thật sự rất xin lỗi ạ…”
Đợi mãi không thấy thầy nói gì tôi lén lút ngẩng đầu lên, ánh mắt thầy vẫn ung dung như thế, thi thoảng lại không nhịn được mà khẽ cười, tựa như ánh mắt trời trong đêm đông lạnh giá vậy.
“Nói phiền phức, chi bằng nói rằng đã điểm tô thêm vài gam màu sáng sủa vào cuộc sống nhạt nhẽo của tôi”, thầy vừa nói vừa cười.
…
Tôi nhất thời không biết phải đáp lời như thế nào nên cứ gãi đầu rồi lại gãi tai.
Thấy vậy, Tống Tịnh Hán cũng không làm khó tôi nữa mà chỉ tay về phía cổng trường, “Khá muộn rồi, tôi cũng không đi vào trong cùng em nữa.”
Như vớ được chiếc phao cứu sinh, tôi co giò lên chạy thật nhanh, chạy được một đoạn kha khá thì mới quay đầu lại hét lớn, “Em cảm ơn thầy! Thầy về thong thả ạ!”
24.
Gánh nặng trong lòng cuối cùng đã được trút bỏ, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như không nhìn thấy Kiều Triết đang đứng bên ngoài kí túc thì có lẽ mọi chuyện còn nhẹ nhõm hơn nhiều.
Đêm đông gió rét như thế này vậy mà cậu ta lại đứng như trời trồng bên ngoài, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tôi chậm bước, vừa đi vừa ngắm nhìn bóng hình cao lớn của cậu ấy từ đằng xa.
Trước khi gặp Kiều Triết, tôi không hề nghĩ rằng mình sẽ kiên nhẫn với một người lâu như thế.
Đầu năm hai, lúc tuyển thành viên cho câu lạc bộ của viện, bởi vì mãi không tuyển thêm được thành viên mới nào, tôi vô cùng sốt ruột.
Đang lúc đau đầu không biết phải làm sao thì bỗng dưng một giọng nói rất dễ nghe vang lên, “Có thể cho tôi một phiếu đăng kí không?”
Vừa đi vừa ngận ngự, vừa đi vừa hồi tưởng, cuối cùng tôi cũng đi đến trước mặt Kiều Triết.
“Có chuyện gì thế?”
Nhìn thấy tôi, cậu ấy vừa có chút vui mừng vừa có chút hoảng loạn, lại có cả vài phần như đang bực tức nữa, “Cố Chiêu Chiêu, vì sao cậu hủy kết bạn với tôi?”
Bây giờ mới phát hiện à?
Tôi lạnh lùng đáp, “Chẳng có lý do gì đặc biệt cả, có lẽ là tôi thích thế.”
“...”
“Người vừa nãy là Tống Tịnh Hán đúng không?”
Tôi không xác nhận nhưng cũng không phủ nhận.
Kiều Triết thấy vậy thì nói như muốn gào lên, “Vậy là cậu hẹn hò với giảng viên trường mình? Cố Chiêu Chiêu, cậu không thể có chút tự giác của một sinh viên được à, cậu không biết làm như vậy sẽ…”
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em
RomansaTác giả : Zhihu Số chương: 10 Tôi thích Kiều Triết hai năm. Nhưng trong buổi tụ họp cùng các bạn, cậu ấy lại chỉ chăm chăm nhìn về phía Khương Giang, không thèm nhìn tôi lấy một cái. Tôi vừa khó chịu vừa tủi thân. Mặc dù bình thường cậu ấy vẫn thườn...