Chương 8

104 6 0
                                    

Số 17 lại ngẩng đầu lên, trên cằm đã đầy máu. Alpha tóc húi cua vây cậu vào một góc, không ngừng đấm vào mặt cậu, Số 17 chỉ giơ tay đỡ mà không đánh trả. Hạ Uý nhìn trái nhìn phải, cuối cùng đưa ra kết luận: "Hôm nay hồn phách Số 17 đi đâu mất thế."

"Chắc là do đánh với võ sĩ mới." Cố Quân Trì nói, "Mỗi khi có võ sĩ mới đến, trận đầu tiên luôn là đánh với Số 17."

Suốt cả trận, Số 17 hầu như không tung nổi một cú đấm nào, khi trọng tài bảo dừng lại, cậu nằm lặng lẽ dưới hàng rào, mặt bê bết máu. Alpha đầu húi cua định đấm vào đầu cậu thêm mấy phát nhưng bị trọng tài ngăn lại, suy cho cùng đây cũng là một trận đấu giải trí thôi, không cần phải làm quá.

Alpha đầu húi cua đứng ở trung tâm lồng bát giác, đấm vào tay bằng tư thế của người chiến thắng, ngẩng cao đầu nhìn xung quanh, sau đó rời sân. Số 17 nằm trên đệm một hồi, sau đó chậm rãi ngồi dậy, dường như vô thức, cậu liếc mắt nhìn lên khán đài một lần nữa.

Thuốc màu trên mặt cậu trộn lẫn với máu, thê thảm đến mức khó coi, hai má đã sưng tấy và gần như không thể nhìn rõ hình người. Lục Hách Dương ngồi ở vị trí cao hơn lồng bát giác một mét, hơi cúi đầu nhìn xuống. Cách một hàng rào dây thép đen, Số 17 ngồi bên trong, giống như một con thú mắc kẹt bị đánh gãy nanh vuốt. Ánh mắt hai người giao nhau nửa giây, Số 17 khó khăn quay đầu đi.

Sau khi cúp điện thoại, Lục Hách Dương vẫn đứng đó, nhìn hai alpha đang đi về phía mình.

Bên cạnh là cửa bên hông của tòa nhà nơi anh vừa bước ra, nhưng Lục Hách Dương vừa liếc mắt đã nhìn thấy một alpha đã chặn ở đó.

Lúc này Lục Hách Dương đã có một cái nhìn thực tế hơn về độ "loạn" ở phía Tây thành phố này.

Sau lưng là một bức tường, ba alpha chặn anh từ phía trước, bên trái và bên phải, rất thành thạo và lão làng trong việc chặn người, trừ khi Lục Hách Dương có khả năng một chọi ba, nếu không sẽ không thể trốn thoát.

Nhưng cho dù có năng lực này đi chăng nữa, Lục Hách Dương cũng không có ý định đấu một chọi ba, đối đầu trực diện với ba tên côn đồ lai lịch không rõ đang cầm dao và gậy không phải là một cách làm thông minh. Đối với những người từ nhỏ đã nhận được gia huấn như anh, Hạ Uý và Cố Quân Trì mà nói, bốc đồng và kiêu ngạo là hành vi ngu xuẩn nhất. Chuyện cũng đã xảy ra rồi, điều quan trọng nhất là tìm cách đảm bảo an toàn cho chính mình.

"Vòng tay này chắc phải một hai vạn nhỉ?" Alpha tóc vàng nhìn Lục Hách Dương từ trên xuống dưới, sau đó lại liếc nhìn cổ tay anh, xác nhận đây là một học sinh nhà giàu sống trong nhung lụa. Gã dùng giọng điệu giễu cợt, "Ở đâu ra một cậu chủ nhỏ thế này, có mang theo ví không?"

Lục Hách Dương không nói gì, lấy ví tiền từ trong túi quần ra. Anh và Hạ Uý có một thói quen, bình thường ra ngoài không mang theo thẻ, chỉ cầm theo tiền mặt, điện thoại di động cũng là đồ dự phòng, bên trong không có thông tin quan trọng, có làm mất hay bị trộm cũng không sao.

Một alpha khác giật ví tiền từ trong tay Lục Hách Dương, mở ra xem, lấy ra toàn bộ tiền mặt, lại lật qua lật lại, hỏi anh: "Thẻ đâu?"

Lời muốn nói, trói chẳng đặngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ