Chương 10

251 19 0
                                    

"Phụ hoàng".

"Con đang bị thương, không cần quỳ".

"Vâng".

Có sự cho phép của Phong Tú, A Bảo liền tìm một cái ghế tựa vào, dáng vẻ nghiêm chỉnh, mười phần nghiêm túc, chỉ là hành động xoa xoa cái tay kia như muốn nói hắn vẫn còn có chút đau nha.

"Ngài tìm có làm gì ạ".

Phong Tú vừa quay lại liền bắt gặp hành động đó, liền có chút bất lực, hận sắt không rèn thép.

"Con tự ngẫm lại xem".

"Nhiệm vụ lần này ta giao cho con, coi con phá thành gì rồi?".

Giọng Phong Tú trở nên nghiêm khắc, bất quá vẫn không quá nặng lời với nhi tử của mình, dù sao một lần suýt chết này của A Bảo phần nào cũng do hắn tiết lộ chút việc cho Long Hạo Thần, chỉ là có chút không ngờ tới thiên tư của đứa cháu này ngược lại rất cao.

"Con không phá, là do tên Long Hạo Thần kia".

"Nhưng dù sao con cũng có lỗi, nguyện tới nguyện tiến vào Ma Long huyết lao chịu trừng phạt".

"Con còn đang bị thương...".

"Phụ hoàng, sau việc này con muốn tới đó rèn luyện chút".

Phong Tú đúng là có chút không muốn A Bảo tự đi tìm khổ tiếp chỉ là khi bắt gặp ánh mắt của hắn vẫn là thôi.

"Được rồi".

"Tạ phụ hoàng".

Lúc A Bảo cúi đầu định lui ra, Phong Tú vẫn là nhịn không được nói.

"Dưỡng thương xong rồi đi, đừng tự đi hành mình".

"Vâng".

Nghe Phong Tú nhắc tới tự hành mình, trong lòng A Bảo bỗng nảy ra một suy nghĩ, hắn giờ cũng đã tự nhận hình phạt, muội muội hắn không có thì xác thực có chút không công bằng với tiểu công chúa như muội ấy rồi. Vả lại sẵn đây hắn cũng muốn hủy hôn với Nguyệt Dạ, dù sao giữ một người không rõ tâm tư bên người là chuyện vô cùng nguy hiểm, cắt đứt càng nhanh càng tốt.

"Phụ hoàng, nhi thần còn có hai chuyện muốn nói".

"Con đang được đằng lưng lấn sang đằng đầu à".

"Nhi thần không dám".

Thấy hắn muốn giở trò ăn vạ, quỳ xuống nói chuyện, Phong Tú đàng miễn cưỡng cho hắn nói nốt.

"Muốn nói gì?".

Thấy thái độ của phụ thân nhà mình A Bảo liền giở giọng bất lực nói.

"Sáng ra con vừa thấy A Tiêu, muội ấy bảo người muốn tìm con...".

Dừng lại một chút A Bảo liền nói tiếp.

"Con cứ lo muội ấy bị thương nhưng vẫn cố giả vờ bay nhảy nên có chút lo lắng động đến vết thương, dù sao lúc con ngất muội ấy còn ngất trước con".

Nghe một tràng bóng gió của nhi tử nhà mình, Phong Tú sao có thể không hiểu? Này là thấy bản thân chịu phạt mà muội muội lại tung tăng nhảy nhót nên lòng khó chịu, muốn muội muội cũng bị phạt cho đỡ ngứa mắt đây mà. Xoa xoa mi tâm, Phong Tú chỉ có thể bất lực trước hai đứa nhóc này, cuối cùng nói.

Thần Ấn Vương Toạ [A Bảo x Môn Địch] Đời Này, Yêu NgươiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ