Chương 6: Mình đợi cậu

278 5 0
                                    

Nhiều ngày qua Uông Tông vẫn luôn thoải mái.

Cậu vốn dĩ cho rằng Trang Úy sẽ nói cho Chu Duệ những gì mình đã nói ở sân bóng rổ, kết quả cậu ta lại phát hiện Chu Duệ không nhắc đến chuyện này, thậm chí còn tốt với cậu hơn, cô luôn lặng lẽ đưa cho cậu băng gạc và đồ ăn vặt.

Chu Duệ cũng không biết tâm lý của mình là gì, cô như đang quyết tâm phải chứng minh cho bản thân mình, cô thích Uông Tông hơn, đối xử với Uông Tông tốt hơn.

Thậm chí ngăn kéo chuyên chuẩn bị băng gạc cho Trang Úy cũng được chia cho Uông Tông.

Chiều thứ sáu, Uông Tông bí mật đưa một bức thư cho Chu Duệ.

Chu Duệ để trên lưng Triệu Tình mở ra xem: "Tan học chờ mình, chúng ta đi cùng nhau."

Cô theo bản năng muốn từ chối, nhưng lại cố tình đè nén cảm xúc không muốn trong lòng mình, quay đầu gật đầu với Uông Tông đang nhìn cô.

Uông Tông cực kỳ hưng phấn, đây là lần đầu tiên hai người ở chung một chỗ. Mặc dù đã yêu đương được một khoảng thời gian ngắn, nhưng Chu Duệ đề nghị giữ bí mật, cho nên cơ bản hai người đều tán tỉnh nhau trên mạng, trong hiện thực thậm chí hai người còn chưa nắm tay.

Sau khi tan học.

Triệu Tình thu dọn đồ đạc, hỏi Chu Duệ: "Sao cậu không về?"

Chu Duệ ấp úng: "Cậu về trước đi, mình phải đợi người..." Cô không giỏi nói dối, nói xong cũng không dám nhìn vào mắt Triệu Tình.

Cho nên tất nhiên cô không nhìn thấy vẻ mặt bát quái của Triệu Tình, Triệu Tình ho khan một tiếng, trêu chọc nói: "Được rồi, cùng người đàn ông của cậu đi chơi vui vẻ."

Chu Duệ nghe vậy thì nhanh chóng ngẩng đầu lên như một con sư tử nhỏ, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.

"Mình không nói, mình không nói." Triệu Tình kéo khóa miệng mình lên.

Sau khi tiễn Triệu Tình đi, Chu Duệ lại nhắn tin cho ba mẹ, nói với bọn họ tối nay mình có chút việc, về muộn một chút.

Khi cô nhận được câu trả lời "Được, con nhớ chú ý an toàn", lòng bàn tay cô rõ ràng ẩm ướt.

Thật sự cô không giỏi làm chuyện này.

Ánh mặt trời rực rỡ rơi trên những tán cây, tạo nên một vùng ánh sáng thưa thớt. Học sinh bị áp bức suốt năm ngày vội vàng rời khỏi trường học, khuôn viên trường học vốn dĩ ầm ĩ, ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh.

Chu Duệ và Uông Tông một trước một sau đi đến.

Thật yên tĩnh, trong lòng Chu Duệ trầm tư.

Xấu hổ quá, cô phải làm sao đây.

Cô cúi đầu nhắm mắt đi theo sau đôi giày đó, giữ một khoảng cách cố định.

Không ngờ người phía trước đột nhiên dừng lại.

Cô không kịp dừng chân nên đụng vào Uông Tông.

Cô lùi lại một bước, che trán ngẩng đầu nhìn cậu.

Đôi mắt cậu ta mang theo ý cười: "Nghĩ gì vậy?"

Gửi Kẹo Hỷ Cho Cậu[full] [H]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ